Cuối cùng tiêu điểm ánh mắt đều đã tập trung vào trên người mình, nữ
vương nhất thời uy phong, “Đã trễ dĩ nhiên muốn phạt rượu!”
Phạt rượu! ! !
Lời này vừa nói ra, cơ hồ trên mặt mọi người đều bày ra thần sắc phức tạp.
Chuyện cũ là vào một ngày có trăng…
Nói, hội đồng học năm đó. Địa điểm là KTV do gia trưởng đồng học trong
lớp mở. Nói lần này đồng học tài trợ, chẳng những miễn phí cung cấp sân
chơi, hơn nữa thức ăn cùng rượu hết thảy vô hạn lượng cung ứng.
Ăn uống chùa, điều này hiển nhiên là sở trường nhất của Xán Xán cùng Nhan Như Ngọc.
Cho nên, ở trong bóng tối của gian phòng, trong một góc âm u, hai bóng người hèn mọn tụ cùng một chỗ.
“Xán Xán, cái bánh ngọt này mùi vị rất tốt, ngươi nếm thử!”
Xán Xán ăn một miếng, “Thật là không tệ a!”
“Còn có hạch đào này, vị bơ rất nồng nga, ta lấy rất nhiều, chúng ta giấu chút đem về?”
“Tốt, tốt!”
Cho nên hai người ăn nhịp với nhau, lúc mọi người hát đến hôn thiên ám
địa, bốn móng vuốt tội ác lặng lẽ đưa về phía bàn thức ăn.
Rốt cục, hai con người đáng thương thấp kém tay nải tay bị rời khỏi trận tuyến.
“Không được, chứa không nổi !” Rồi sau đó phải mua túi mới, không có lời.
“Cái bình rượu nho này làm sao bây giờ? Ta mới nhìn bảng giá bên ngoài, bán hơn một trăm đồng tiền một lọ đó!”
Hơn một trăm? !
Xán Xán xem cái túi mới mua chín tháng kia một chút, nhìn lại bình rượu đỏ hơn một trăm đồng kia.
“Như Ngọc, chúng ta đem nàng uống đi!”
Cho nên, hai người lần nữa ăn nhịp với nhau.
Một giờ sau.
“Tiếp theo tới ai? Tiếp theo người nào hát?” Đồng học Giáp cầm Microphone hỏi.
“Ta hát!” Đất bằng phẳng nổ vang một tiếng sấm.
Thời điểm mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, Microphone đã vô tình
bị cầm đi, sau đó chỉ thấy một đạo cường quang bắn thẳng đến, hai bóng
người đuổi ánh đèn để có góc nhìn đẹp.
Nhan Như Ngọc hiện lên hình dáng Phù Dung tỷ tỷ, Xán Xán hiện lên hình dáng hèn mọn.
Bị giật mạnh Microphone Giáp đồng học trong lúc khiếp sợ đã kịp hoãn quá thần lai, “Xin… Xin hỏi các ngươi hát bài gì?”
Xán Xán cùng Nhan Như Ngọc nhìn thoáng qua nhau cười một tiếng.
“Đến chết vẫn muốn yêu!”
Đồng học Giáp bị sét đánh.
Mấy phút đồng hồ sau, chẳng những là đồng học Giáp, còn có đồng học
Hai, Bính, Đinh, A, B, C, D… Tất cả mọi người quỳ gối dưới Microphone
của Xán Xán cùng Nhan Như Ngọc.
Sau khi điên cuồng mà hát, hai người thấy còn chưa đủ.
Nhan Như Ngọc bỏ áo khoác, hét lớn một tiếng: “Các bằng hữu đối diện, xin chào!”
Rốt cục, thây ngang khắp đồng, tiếng buồn bã nổi lên bốn phía.
Bài hát kết thúc, cuối cùng mọi người thở phào nhẹ nhõm.
“Như Ngọc, ta còn muốn hát một lần nữa!”
“Tốt! Hát một lần nữa!”
…
Cứ như vậy, một bài hát《 đến chết vẫn muốn yêu 》bị Tô Xán Xán cùng đồng học Nhan Như Ngọc phản phản phục phục hát mười mấy lần, cho đến khi tất cả mọi người tứ chi co quắp tại chỗ, miệng sùi bọt mép, ngã xuống đất
không dậy nổi…
——- kết thúc phân cách tuyến miệng sùi bọt mép ——-
Lúc tất cả mọi người còn đắm chìm trong việc nhớ lại thống khổ không
cách nào kềm chế được, một chén rượu đã đưa tới trước mặt Tô Xán Xán.
Lòng của mỗi người nhéo lên. Ánh mắt mọi người nhắn nhủ tiếng lòng: Tô Xán Xán, không nên uống! Không nên uống a!
Xán Xán ngó chừng chén rượu, ngàn vạn không muốn, nếu là người khác
kính rượu còn chưa tính, đằng này là Giang Nhược Văn phạt rượu, ai ngờ
đến nàng phải chịu cảnh này.
Đang muốn ngẩng đầu cự tuyệt, chợt thấy vô số ánh mắt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt nhiệt tình như thế.
Xán Xán cảm động!
“Nếu tất cả mọi người nghĩ ta nên uống, ta đây uống!” Vừa nói, nàng đại nghĩa lẫm nhiên đón chén rượu.
Không nên a! ! !
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một cái tay đã giúp nàng nhận lấy chén rượu.