“Xán Xán không uống được rượu, ta uống thay.” Cao Vũ vừa nói, giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Đây chính là rượu trắng a! Thế nhưng Cao Vũ nói uống là uống, mắt cũng không chớp cái nào.
Xán Xán vô cùng kinh ngạc, nhưng Cao Vũ chỉ là cười cười, đối diện
Giang Nhược Văn nói, “Không biết Giang tiểu thư hài lòng hay chưa?”
Hài lòng? Làm sao có thể hài lòng? Mục đích của Giang Nhược Văn là muốn Xán Xán uống rượu say để bêu xấu, không nghĩ tới bị Cao Vũ đâm một
cước, tự nhiên khó chịu, cho nên cười lạnh nói, “Cao tiên sinh thật đúng là thương hương tiếc ngọc a!”
“Chê cười, bất quá quả thật Xán
Xán không uống được rượu.” Hắn vừa nói, liếc nhìn Xán Xán, nhớ tới hành
động say rượu của nàng hai lần trước, ánh mắt trở nên nhu hòa.
Bộ dạng không phòng bị chút nào như vậy, không thể để cho người khác nhìn thấy…
“Cao tiên sinh muốn thay Xán Xán chịu phạt rượu cũng không sao, bất quá một chén chưa đủ.”
“Vậy Giang tiểu thư cảm thấy mấy chén thì thích hợp đây?”
Giang Nhược Văn liếc Cao Vũ, “Lúc đầu cũng phải mười chén.”
Mười chén! ?
Muốn mạng người a! Cái Giang Nhược Văn này cũng quá ngoan cố! Xán Xán giật Cao Vũ, “Thôi, hay là để ta uống đi.”
Cao Vũ đưa tay vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng không cần lo lắng, tiện đà
hướng Giang Nhược Văn nói, “Xác định mười chén là đủ rồi chứ?”
Lời này vừa nói ra, mọi người rối rít lộ ra vẻ mặt sùng bái, đặc biệt là Dương Tiếu đồng học đã hoàn toàn ngã xuống lạy dưới gấu quần Cao Vũ,
“Tiểu bảo bối, bạn trai của bằng hữu ngươi rất đẹp trai, rất tốt nga!”
“Cưng ơi, ngươi cũng vậy !”
“Có thật không?”
“Cưng ơi, trong mắt ta ngươi vĩnh viễn là đẹp trai nhất, cực kỳ tốt nhất!”
“Tiểu bảo bối!”
“Cưng ơi!”
&%$ (*&%&$
Một con Ô Nha hôi vừa bay qua…
Sắc mặt Giang Nhược Văn nhìn thật không tốt, rồi lại không tin hắn có
thể uống xong mười chén, “Ta cũng không phải là đang nói đùa.”
“Ta biết.” Cao Vũ vừa nói, chén rượu thứ hai đã uống xong, mặt không đỏ tim không nhảy nói, “Xán Xán, rót rượu.”
Cứ như vậy, Cao Vũ một hơi đã uống tám chén, tất cả mọi người ở một bên thay hắn một phen đầy mồ hôi.
“Tiếp tục.” Cao Vũ để cái chén trống không xuống, nhìn Xán Xán nói.
“Không nên!” Xán Xán gắt gao ôm lấy chai rượu, “Uống nhiều rượu hại
thân, ta không cho ngươi uống nữa!” Vạn nhất hắn uống xong mười chén
rượu ngã ra đây thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn nàng cõng về nhà?
Xán Xán khóc, người ta là nữ nhân yếu đuối a! ! !
Nhìn nàng huyễn hóa ra vẻ mặt phong phú như vậy, Cao Vũ thật là bất đắc dĩ, “Đừng lo lắng, thật không sao.”
“Bất kể thiệt hay giả, ta không cho ngươi uống nữa!”
“Buông tha cho cũng có thể, bất quá mười chén không uống đủ, cũng không thể coi như ngươi thay nàng uống!” Giang Nhược Văn gây sự như cũ.
“Mọi người ở đây bất quá chính là họp mặt, mưu đồ vui vẻ, ngươi cũng
đừng bắt bọn hắn uống nữa.” Khương Kiệt ở một bên nhìn một lúc lâu rốt
cục không nhịn được lên tiếng.
“Làm sao thành ta bắt hắn uống a? Cao tiên sinh đều là tự nguyện ! Ngươi nói có đúng hay không a, Cao tiên sinh?”
Cao Vũ mỉm cười, không trả lời.
Không để ý tới mình còn chưa tính, lại vẫn trước mặt nhiều người như
vậy cùng nam nhân khác cười nói, Khương Kiệt hơi tức giận, “Ngươi đừng
đem chuyện này làm quá đáng!”
“Cái gì? Ngươi nói ta quá đáng?”
Giang Nhược Văn vốn là tích một cổ tức giận, lúc này toàn bộ đặt ở trên
người lão công, hét lớn một tiếng, uy chấn tứ phương.
Trước mặt nhiều người Khương Kiệt tự nhiên không nhịn được, “Ngươi đừng lớn tiếng như vậy, tất cả mọi người đang nhìn đấy.”
“Ta lớn tiếng đó, ngươi làm gì nào? Nếu ngươi xen vào việc của ta nữa, ta liền nói cho ba ba ta biết…”
“Được lắm! Ngươi nói đủ chưa?” Khương Kiệt ảo não cắt đứt lời của nàng, nhưng ngay sau đó đứng lên, “Ta đi, ngươi muốn thế nào thì được thế
đó!” Dứt lời, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng.
Giang Nhược Văn ngây người như phỗng nhìn lão công rời đi, hốc mắt trong nháy mắt đã đỏ.
“Khương Kiệt! Ngươi đứng lại đó cho ta!” Nói xong, cũng xông ra ngoài.
Một cuộc hội đồng học thật tốt, trong nháy mắt trình diễn một trò khôi
hài TVB máu chó, chẳng những các bạn học tại chỗ sốc, ngay cả Xán Xán
cũng không khỏi phát ra cảm khái từ nội tâm.
Có thể kết hôn thì sao? Hôn nhân là một chuyện, Hạnh phúc cũng là một chuyện khác.
Nàng quay đầu, cảm khái vạn phần.
“Ba!” Một cái chén trống không bỏ trước mặt nàng.
Xán Xán kinh ngạc ngẩng đầu, cằm rơi xuống đất, “Ngươi… tất cả đều uống xong rồi sao?”
Không sai, thừa dịp mới vừa rồi lúc Xán Xán còn đang bận cảm khái, Cao
Vũ đã uống xong hai chén, vậy là đã uống hết mười chén rượu trắng.
Điên rồi, cái thế giới này điên rồi! Xán Xán kích động, “Ngươi sẽ say mất!”
Cao Vũ không thèm để ý chút nào chỉ nhún nhún vai, đang muốn mở miệng nói chuyện.