Buổi tối, trong phòng Xán Xán, đêm nào cũng túc trực trên QQ
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, hôm nay ta lại thấy soái ca nữa!!!
Xán Xán: Ờ
Nhan Như Ngọc : Ta có chụp ảnh của anh ấy nữa nè! Mi có muốn xem không?
Xán Xán: Tùy hỉ công đức.
Nhan Như Ngọc: -_-!!! Xán Xán, mi bị bệnh hả? Trước kia chỉ cần vừa nói đến soái ca, mi lập tức hưng phấn hơn ta gấp trăm lần nha.
Xán Xán: Ta rất buồn ngủ…
Nhan Như Ngọc: Không thể nào! Hôm nay mi không ngủ đủ 12 tiếng sao?
Xán Xán: …
Nhan Như Ngọc: ? ? ?
Một phút đồng hồ trôi qua.
Nhan Như Ngọc: Còn đó không? Sao không trả lời?
Xán Xán: Như Ngọc a, mi nói xem, tội giết người có nhất định sẽ bị tử hình không?
Nhan Như Ngọc: -_- [] [] []
Xán Xán: Không giết chết, chỉ đem chém đến bán thân bất toại thì phải ở tù mấy năm ?
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, mi bị mộng du mà còn có thể dùng máy tính a?
Xán Xán: …
Lại một phút đồng hồ trôi qua.
Xán Xán: Mi có cách nào để giết người mà không cần ngồi tù không ?
Nhan Như Ngọc: Có!
Xán Xán: @@ Cách gì???
Nhan Như Ngọc: Giết xong liền tự sát [1]
Xán Xán: T.T
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, ta thấy hay là mi đi ngủ đi, buổi tối đừng có suy nghĩ lung tung.
…
Nhờ Nhan Như Ngọc khuyên ngủ, Xán Xán tạm thời bỏ qua ý định giết Cao Vũ , nhưng cô lại nhanh chóng hối hận.
“Em đang làm gì đó?”
Hù người sao! Xán Xán khẽ run rẩy , chậm rãi quay đầu lại, không ngoài dự đoán liền thấy Cao Vũ đứng phía sau.
“Anh, anh, anh, vào bằng cách nào?”
Cao Vũ làm động tác đẩy cửa “Giống hồi sáng thôi.”
“Anh vào đây bao lâu rồi?” Sẽ không trùng hợp tới mức những lời vừa nói đã bị anh ta thấy được chớ?
“Cũng không lâu lắm..”
May quá…Xán Xán thở phào nhẹ nhõm.
“Vừa lúc em nói giết người có nhất định sẽ bị tử hình không”
Ách, Xán Xán khóe miệng co giật một chút.
“Nói chung, trừ trường hợp tự vệ, còn lại giết người luôn bị phán tử
hình. Dĩ nhiên có trường hợp được hoãn thi hành án mấy năm, nếu như vận
khí tốt hơn thì từ hoãn thi hành án có thể sửa thành ở tù chung thân,
nếu như trong tù có biểu hiện tốt một chút, nói không chừng 40 hay 50
năm là được phóng thích rồi.”
40-50 năm, chỉ hơi lâu một chút…. Khóe miệng Xán Xán lại co quắp thêm một chút.
“Nếu như người bị hại bị thương nặng, như bán thân bất toại chẳng hạn…
tệ lắm cũng bị chung thân, so với tình huống anh vừa nói không khác nhau là bao. Dù sao 40-50 năm cũng gần cả đời người rồi.” Cao Vũ giải thích
như không có chuyện gì.
Hai mươi lăm thêm bốn mươi, sáu mươi
lăm tuổi, so với cả đời người cũng không kém là bao… khóe miệng Xán Xán
đã không thể co quắp hơn được nữa.
“Về việc giết người mà không cần ngồi tù, quả thực là có cách nha…” Cao Vũ dừng lại một chút, cười cười nhìn Xán Xán.