Đối với Xán Xán mà nói, hôn lễ này tới thật sự là quá bất ngờ, bất ngờ
đến quả thực giống như một giấc mộng. Khi bọn hắn tay nắm tay đi ra
ngoài, dọc theo đường đã có không ít thân bằng hảo hữu đến, mọi người
rối rít nắm tay mỉm cười chúc phúc.
“Xán Xán!” Nhan Như Ngọc
mặc một thân sườn xám đỏ thẫm hấp tấp lao đến, tơ lụa màu đỏ thêu hoa
mẫu đơn màu xanh biếc, nhiều đóa hoa nở, phá lệ bắt mắt.
Nhan Như Ngọc vọt tới trước mặt nàng, lập tức đưa tay hung hăng vỗ trên vai nàng, “Xán Xán, ngươi quá không có suy nghĩ !”
Một chưởng hung hung tới, làm nàng thiếu chút nữa hộc máu, “Như Ngọc, ngươi làm gì vậy?”
“Thành thật khai báo, ngươi mờ ám như vậy từ lúc nào? Ta còn lo lắng
ngươi tìm không được bạn trai, kết quả thậm chí ngươi còn bẻ cong thành
thẳng được nha…”
“Hư!” Xán Xán bận rộn che miệng của nàng, “Đừng để cho ba mẹ ta nghe thấy.”
“Có chuyện gì?” Nhan Như Ngọc nhún nhún vai không sao cả, “Dù sao ngươi cũng đã bẻ thẳng lại được.”
Bẻ thẳng?
Chợt nghe này từ, Xán Xán còn có chút hoảng hốt, không nhịn được quay
đầu lại liếc nhìn Triệu Noãn Noãn, hắn đang hướng mình mỉm cười, trong
lòng bỗng dưng ấm áp ngọt ngào như ăn mật.
“A ơ, còn nhìn trộm nữa!” Nhan Như Ngọc ở một bên cười gian.
Xán Xán đỏ mặt lên, “Nói cái gì đó…” Bỗng nhiên nàng ý thức được cái
gì, ngẩng đầu nhìn Nhan Như Ngọc, “Như Ngọc, hôm nay ngươi tới làm gì ?”
Làm gì? Nhan Như Ngọc ngẩn người, “Ngươi không biết sao? Ta tới làm phù dâu cho ngươi a!”
Phù dâu! (⊙o⊙ )
“Vậy phù rể là..” Trong lòng Xán Xán đột nhiên dâng lên một dự cảm bất thường.
“Phù rể a?” Nhan Như Ngọc thẹn thùng cúi đầu, hướng Xán Xán nháy mắt mấy cái, “Còn không phải là… cưng nhà ta…”
Ở trong vô số hắc tuyến, Xán Xán chậm rãi đem ánh mắt chuyển đến cách đó không xa…
Quả nhiên là Dương Tiếu đồng học đồ sộ đứng đó, thân mặc một chiếc áo
dài đỏ thẫm thêu hình rồng, tóc vuốt keo bóng loáng trông thật chỉnh tề, cảm giác được có ánh mắt bắn tới, hắn nhẹ nhàng quay lại, hướng bọn họ
cười một tiếng phong tình vạn chủng.
Răng rắc ——
Xán Xán ngã.
“Làm sao ngươi để cho hắn để làm phù rể a?” Xán Xán đứng ở cửa, thừa dịp vắng khách đến oán trách Triệu Noãn Noãn.
Triệu Noãn Noãn có chút bất đắc dĩ, “Chuyện tới quá đột ngột, nhất thời ta tìm không được người…”
“Tìm không được người cũng không thể tìm hắn a!” Vừa nghĩ tới hội đồng
học ngày đó hắn một khúc hảo hán ca, tâm Xán Xán cũng bất an.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Cái gì làm sao bây giờ?” Một thanh âm truyền đến, cắt đứt hai người đang thì thầm nói chuyện.
“Cao… Cao đại ca?” Xán Xán quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn, chợt nhớ tới
quan hệ giữa hắn và Triệu Noãn Noãn, nhất thời có chút lúng túng.
Thế sự vạn lần thay đổi, ngày hôm qua bọn họ là một đôi, hôm nay nàng thành tân nương của Triệu Noãn Noãn.
Cái này có tính… là một hồi ba bận không?
“Sao vậy? Không hoan nghênh ta tới a?” Cao Vũ khiêu mi cười, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía nàng.
“Làm sao có?” Nàng vội mở miệng, “Ta còn tưởng rằng… Ngươi sẽ không tới…”
“Yên tâm!” Cao Vũ vừa nói, đột nhiên nghiêng thân sát vào nàng, ghé vào bên tai nàng nhẹ nhàng nói, “Tiền ngươi nợ ta lần trước rất nhiều, nói
gì ta cũng phải tới đòi lại phải không?”
“Ha hả…” Xán Xán cười khan, ở trong lòng thầm mắng, trí nhớ của nhà tư bản quả nhiên tốt!
“Xán Xán.” Đánh cười ha ha, bỗng nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc.
Không đợi Xán Xán trả lời, Triệu Noãn Noãn đã bước lên trước một bước,
che trước mặt nàng, cảnh giác nhìn Lạc Thiểu Tuấn, “Sao ngươi đến đây?”
Lạc Thiểu Tuấn bị hắn hỏi thì lúng túng, “Ngươi đừng hiểu lầm, ta…”
“Là ta đưa hắn đến!” Cao Vũ bỗng nhiên mở miệng, đi tới bên cạnh Lạc Thiểu Tuấn, đưa tay nắm lấy tay hắn.
“Ngươi, ngươi, các ngươi…” Xán Xán thấy vậy miệng đã thành hình chữ O,
hai người kia lúc nào đã ở chung một chỗ ? Quá… Thật là quá quỷ dị!
“Làm sao? Các ngươi kết hôn, không cho phép ta mang gia quyến tới sao?” Nói xong, hắn mập mờ hướng Lạc Thiểu Tuấn liếc nhìn, Lạc Thiểu Tuấn
tỉnh táo hạng nhất thế nhưng đỏ mặt! ! !
“Xán Xán!” Nhan Như
Ngọc ở một bên kích động đến chết đi sống lại, “Ngươi quả nhiên là chân
nhân bất lộ tướng a!” Chẳng những đem cong bẻ thẳng, mà còn đem thẳng
nam bẻ cho cong! Rất tốt! Rất cường đại!
Ách…
Chuyện này với nàng có quan hệ gì?
————–
Sáu giờ mười tám phút, hôn lễ chính thức bắt đầu, chú rể cùng tân nương vào lễ đường.
Xán Xán kéo tay Triệu Noãn Noãn, mỗi bước đi cũng là tiểu tâm dực dực.
Theo thường lệ người điều khiển chương trình nói nhảm thông suốt, sau đó lên tiếng mời tân nương cùng chú rễ tiến vào.
“Hôm nay tại đây, trước tiên tôi muốn cảm tạ một người phụ nữ rất quan
trọng trong cuộc đời tôi.” Triệu Noãn Noãn nói xong, mắt ôn nhu nhìn Xán Xán, “Nếu không có nàng cũng không có tôi đứng ở chỗ này, tôi muốn nói
với nàng một tiếng —— “
Nhất thời tâm tình của Xán Xán đầy kích động,
“Mẹ! Cám ơn người!”
Rắc…rắc…, Xán Xán ngã xuống đất.
Thời điểm ngươi nói tới mẹ ngươi, có thể đừng nhìn ta được không? Lãng phí tình cảm!
“Kế tiếp, tôi còn muốn cảm tạ một người phụ nữ quan trọng khác nữa.”
Tinh thần Xán Xán vội vàng nổi lên, lúc này đến phiên nàng sao?
Ánh mắt ôn nhu của Triệu Noãn Noãn một lần nữa hướng tới, “Không có
nàng, hôm nay tôi cũng không thể đứng ở chỗ này, cho nên tôi muốn nói
với nàng một tiếng —— “
Kích động! Kích động!
“Nhạc mẫu đại nhân, cám ơn người!”
…
“Sau đó, tôi còn muốn cám ơn ba ba của tôi, là người đã nuôi dưỡng tôi thành người…”
Kế tiếp, Triệu Noãn Noãn nói một tràng tên người, nghe được Xán Xán buồn ngủ, như cũ không đến phiên nàng.
Dưới loại không khí cả kinh này, nàng rốt cục thất thần thành công.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên!
“Xán Xán? Xán Xán!”
“A?” Xán Xán lấy lại tinh thần, “Cái gì?”
Khuôn mặt Triệu Noãn Noãn đầy hắc tuyến, hắn chuẩn bị kỹ càng như vậy
mà chẳng lẽ nàng không nghe được gì sao? Trong lòng ôm một tia may mắn
như cũ, “Ta mới nói cái gì, ngươi có nghe được không?”
“Ách… Thật giống như nghe được…” -_- [] [] []
Triệu Noãn Noãn mặt trầm xuống, “Tô Xán Xán, ngươi nghe kỹ cho ta!”
“Cái gì?”
“Tô Xán Xán, Ta! Yêu! Ngươi!”
Hắn nói xong, không đợi nàng lấy lại tinh thần, một phen giữ chặt hông của nàng, ở trước mắt bao người hôn nàng.
Nụ hôn này, công thành đoạt đất, không để cho nàng một không gian để
thở, đang lúc mọi người kinh hô trong miệng lưỡi quấn quýt, một nụ hôn
kéo dài năm phút đồng hồ.
Khi nụ hôn vừa dứt, Triệu Noãn Noãn chậm rãi buông nàng ra, ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói, “Bây giờ, nghe được chưa?”
“Nghe… Nghe được…” Xán Xán thất thần gật đầu.
Đừng nói là bây giờ, cả đời này cũng không thể quên được !
Bởi vì bị nụ hôn nóng bỏng tiêu chuẩn hôn đến tứ chi tê dại, đầu óc say xe, đến lượt tân nương lên tiếng, Xán Xán đứng ở trên đài, một câu cũng không nói ra được.
“Bây giờ xin mời tân nương nói với mọi người vài lời!” Người điều khiển chương trình nhắc nhở một lần nữa.
“Ta…” Xán Xán ánh mắt mê ly nhìn chăm chú về phía trước, “Ta… Ta hy
vọng mọi người có thể ăn uống no say, ngàn vạn lần không nên để đồ ăn
thừa…”
…
Trầm mặc mấy hồi, hiện trường hôn lễ bộc phát ra tiếng vỗ tay như sấm.
Đúng! Hôn lễ, chính là muốn ăn uống no say, đem tiền biếu ăn trở lại hết thảy!
Có tân nương ở trên cổ động, khẩu vị của tân khách hôn lễ phá lệ thật
là tốt, món ăn trên mặt bàn nhanh chóng co lại, rượu nối tiếp nhau ra
đi, không khí có khuynh hướng trở nên gay cấn.
“Ngươi uống ít thôi.” Triệu Noãn Noãn ở một bên nhắc nhở nàng, “Đợi lát nữa còn có chuyện trọng yếu phải làm.”