Cho nên, ta thử chạy đi tìm hắn, kêu hắn không nên đến gần nàng, không
nghĩ tới lại bị hắn một lời cự tuyệt. Khi đó, trên mặt của hắn một nụ
cười cũng không có, ánh mắt âm lãnh phảng phất như thể trong tim của hắn cũng cất giấu những bí mật không muốn người khác biết.
Có lẽ ở một khía cạnh nào đó, chúng ta là cùng một loại người.
Để dẹp bỏ lo lắng, không khỏi đêm dài lắm mộng, cuối cùng ta quyết định đi tìm nàng, đem chân tướng nói ra. Không may, đúng là ta đã chậm một
bước, Lạc Thiểu Tuấn đã hành động.
Nàng bị hắn ôm vào trong
ngực, không có chút lực phản kháng nào, một khắc kia, trong lòng ta dâng lên tức giận, ta xông qua, hung hăng đánh Lạc Thiểu Tuấn, sau đó kéo
tay nàng rời đi.
Đây là lần thứ hai ta kéo tay nàng như vậy,
lòng bàn tay của nàng rất lạnh, hơi có chút run rẩy. Ta nghĩ nàng nhất
định là đang sợ hãi, nếu không nhờ rượu để có thêm can đảm, bây giờ
không chừng đã khóc thành hình dáng nào rồi.
Không biết Lạc Yên còn có thể làm những chuyện gì để gây thương tổn cho nàng, cho nên ta
quyết định lưu lại, ít nhất phải bảo đảm an toàn của nàng.
Thật ra thì trong lòng ta hiểu, bảo vệ nàng chẳng qua là lấy cớ thôi, ta chỉ là rất muốn nhìn thấy nàng, chỉ cần nhìn thấy là đủ rồi.
Nhưng Triệu Noãn Noãn à, ngươi có thể đừng quá kín đáo được không? Sau lưng
nàng tổ chức sinh nhật, rất có ý tứ đúng không? Vậy mà ngươi không dám
nói cho nàng biết, vậy thì giao cho ta, ta có thể làm tốt như ngươi.
Khi ở trên bánh xe khổng lồ ta đã nói với nàng, ta hình như có chút thích nàng.
Kết quả ta phát hiện ta sai lầm rồi, đối với nàng mà nói, nói trực tiếp vẫn còn chưa đủ, đôi khi ngươi còn phải nói lớn tiếng một chút, mà khi
đó ta lại không thể làm được.
Bánh xe khổng lồ ngừng lại, từ
trong trầm tư nàng lấy lại tinh thần, câu nói đầu tiên dĩ nhiên là:
chúng ta xuống nhanh lên một chút, khẳng định là Noãn Noãn ca đang tìm
chúng ta .
Một khắc kia, ta bật cười .
Nha đầu, ngươi đối xử với người vừa tỏ tình với mình như vậy sao?
Triệu Noãn Noãn thật giống như có chút tức giận, chừng mấy ngày không
để ý tới nàng, thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của nàng, trong lòng ta
có cảm giác cô đơn.
Nàng luôn trực tiếp như vậy, hồ hồ chạy đi hỏi Triệu Noãn Noãn, tại sao không để ý tới nàng nữa.
Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ngu ngốc.
Ta kịp thời đi vào, ngăn cản được chuyện sắp xảy ra, có lẽ là đã giấu
kín tâm tư, nhưng ta thật sự không cách nào đối mặt với kết thúc như
vậy. Tận sâu trong tim ta vẫn sợ mất nàng.
Nàng vẫn thường nói
ta tự yêu bản thân, thật ra thì nàng không biết, ở trước mặt nàng ta
luôn tự ti, cho nên mới muốn dùng điều đó để che dấu tự ti của mình.
Xong, che dấu nữa cũng vô ích, lựa chọn của nàng vẫn là rời đi, nàng
nói: ta không có cách nào ở chung một chỗ với người không biết cúi đầu.
Ai nói ta không biết cúi đầu, ngày nàng rời đi ta đứng dưới tuyết gọi
tên nàng, thỉnh cầu nàng đừng đi, nhưng gió thổi lớn, nàng đi nhanh như
vậy, căn bản là không có nghe thấy…
Có lẽ ngươi sẽ hỏi vì thế
mà ta hận tuyết đúng không? Khi bắt đầu thì đúng là hận, nhưng có một
ngày ta chợt phát hiện, thứ ta hận không phải là tuyết, mà là bản thân
ta.
Bởi vì hận cho nên sợ, vì sợ nên một lần nữa rời đi.
Cho đến ngày nàng tới “Hành lang thời gian gấp khúc” tìm ta, uống đến
say như chết, sau đó một lần gọi tên của Triệu Noãn Noãn, ta mới bỗng
nhiên phát hiện, không muốn thừa nhận tình yêu của Triệu Noãn Noãn,
không phải là nàng, mà là ta.
Nhưng hết thảy đều đã muộn.
Sẽ không có ai đó ở nơi đó chờ ngươi đâu, không cần tìm nữa, nàng cũng sớm rời xa ngươi rồi.
Có lẽ khi tình yêu tiếp theo đến, ta sẽ nắm thật chặt, chỉ có giữ thật chặt, thì những gì tốt đẹp mới không trôi qua…