Hai Ta Kết Hôn Sao

Chương 79



“Thôi,thôi, ta cũng biết không có cách nào trông cậy vào ngươi!” Nhan Như Ngọc vung tay lên, “Ngươi đứng ở bên cạnh, để ý tỷ tỷ câu kim quy cho ngươi khai mở nhãn giới!”

Kết quả là, Nhan Như Ngọc tràn đầy ý chí chiến đấu dưới sự hướng dẫn của nàng, hai người quan hệ hữu nghị lên đường!

Mười phút đồng hồ sau.

Xán Xán ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa—— phòng trà Hoa mãn lâu!

“Như Ngọc, ngươi xác định là nơi này sao?”

Nhan Như Ngọc khóe miệng co giật một chút, “Có thể… Hẳn là nơi này…”

“Không phải nói… Ăn tiệc đứng sao?”

Nhan Như Ngọc tiếp tục kéo khóe miệng ra, “Có thể… Phòng trà… Cũng coi như một loại tiệc đứng…”

“Nhưng là tại sao, cái này phòng trà tên thật giống như thanh lâu…”

“…”

Tiệc đứng biến thành ba mươi đồng một tách trà, Xán Xán đối với mơ ước thức ăn ngon hoàn toàn tan biến .

Thôi! Cho dù không tới ăn ngon, vậy coi như đi xem soái ca đi!

Vừa nghĩ như vậy, Xán Xán tinh thần đại chấn, nếu không tới ăn thức ăn ngon, vậy đợi lát nữa thừa cơ hội sờ soái ca một phen! Cũng coi như không uổng công chuyến này! ( Xán Xán, ngươi tại sao lại lạc quan như thế? ~o ( )o~ )

Song, đại chí sờ soái ca của Xán Xán để ở trong đầu, trong nháy mắt bể nát.

Kéo kéo Nhan Như Ngọc bên cạnh: “Như Ngọc, rốt cuộc cái nào là Kim Thành Vũ và Mộc Thôn Thác kết hợp?”

Nhan Như Ngọc vẻ mặt lúng túng, liếc chừng nhìn, giảm thấp thanh âm xuống, “Có thể… Còn chưa tới…”

Mười phút đồng hồ trôi qua.

“Như Ngọc, tại sao soái ca còn chưa có tới a?”

Cái này Nhan Như Ngọc cũng không còn chắc, “Có thể… Người có tiền tương đối bận rộn…”

Mười phút đồng hồ tiếp theo đã qua.

“Như Ngọc, người có tiền thật rất bận rộn a…”

“…”

Một dòng dài mười phút đồng hồ nữa trôi qua.

“Như Ngọc, chúng ta đi thôi…”

“Chờ một chút, kiên trì chính là thắng lợi!”

Rốt cục, mắt vừa thấy mười phút đồng hồ nữa trở thành quá khứ, bỗng nhiên có người tiến tới gần .

“Hai vị cô nương khỏe chứ?”

Xán Xán theo bản năng ngẩng đầu lên, sắp té.

Chỉ thấy người tới một thân đã nhìn không ra gì mà tây trang còn mở rộng ra, nhìn kỹ, còn có thể thấy áo sơ mi trắng bên trong hơn mấy đồng màu vàng mồ hôi, một cái quần jean đến eo ếch trở lên, dưới chân còn đi một đôi giày vải đen nhánh. Không sai! Chính là giày vải!

Xán Xán len lén đẩy Nhan Như Ngọc một phen, Nhan Như Ngọc còn chưa từ trong khiếp sợ hoãn quá thần lai.

Vị kia thấy hai người không có phản ứng, còn cho là mình biểu đạt không đủ rõ ràng, cho nên dứt khoát đem tay duỗi ra ngoài, lễ phép cười một tiếng, “Hai vị cô nương khỏe chứ!”

“Tốt, tốt…” Xán Xán gật đầu, miễn cưỡng chống đỡ làm ra một khuôn mặt tươi cười, bỗng nhiên liếc tới bàn tay đưa đến phía trước,trong khe móng tay thật giống như đen nhánh.

Nhất thời, có cảm giác hít thở không thông.

Nàng vội vàng đụng Nhan Như Ngọc một chút nữa, mau nha! Còn không bắt tay!

Nhan Như Ngọc vẫn không nhúc nhích.

Tay vị kia còn đặt ở trước mặt bọn họ, “Hai vị cô nương —— “

Rốt cục, Xán Xán hỏng mất, nhắm mắt lại, hung hăng nắm chặt.

Tốt! Tốt vô cùng!

Người nọ thấy Xán Xán cùng hắn nắm tay, hết sức cao hứng, “Vị cô nương này họ gì a?”

“Họ Tô…”

“Ai u, thì ra là Tô tiểu thư a! Ta cùng Tô tiểu thư rất có duyên a! Cũng mặc quần jean giống nhau a!”

Xán Xán nghiến răng nghiến lợi, thề không bao giờ … mặc quần jean này nữa!

Vị kia vừa đưa ánh mắt nhìn tới Nhan Như Ngọc, “Còn vị cô nương này?”

“Chào ngươi… Ta họ Nhan…”

“Ta cùng Nhan tiểu thư cũng rất hữu duyên a! Cùng mặc áo khoác màu đen nha!”

Nhan Như Ngọc thiếu chút nữa ngất đi, cái áo khoác này có đánh chết nàng cũng sẽ không mặc nữa!

“Bất quá…” Vị nhân huynh kia bỗng nhiên thâm trầm một trận, “Cái áo khoác này không thật tốt, chỉ bên cạnh cũng không cắt bỏ sạch sẻ.”

Điên rồi, Nhan Như Ngọc rốt cục điên rồi! Đây là Lace! Lace a! Đại ca!

“Như Ngọc, các ngươi đã tới a!” Rốt cục cũng được cứu ra, tới lần này chính là người phát khởi quan hệ hữu nghị Vương cục cưng, cũng là đồng học đại học của Nhan Như Ngọc và Tô Xán Xán.

Hai người quả thực dường như cùng thấy cây cỏ cứu mạng, nước mắt lưng tròng đồng loạt nhìn về Vương cục cưng, mau đưa vị nhân huynh hấp dẫn này đi thôi! Đi thôi!

Vương cục cưng lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có một vị, nhất thời tươi cười rạng rỡ, “Thật là chuyện tốt a! Thì ra là các ngươi đã bắt chuyện!” Dứt lời, chỉ vào vị kia hào phóng giới thiệu, “Như Ngọc, đây chính là Kim tiên sinh ta đã đề cập tới.”

“Kim… Tiên sinh?” Nhan Như Ngọc bỗng nhiên sắc mặt đại biến.

Kim tiên sinh thật thà cười một tiếng, “Đã được tiếp chuyện với hai tiểu thư, bản thân ta họ Kim, tên Thành Thác Tai.”

Kim Thành Thác Tai! ! ! ! ! ! ! ! !

Rắc…rắc…, Xán Xán cùng Nhan Như Ngọc đồng thời ngã.

“Đúng vậy! Kim tiên sinh là người rất có đầu óc làm ăn nga! Hắn kinh doanh mười mấy cửa tiệm!” Vương cục cưng giới thiệu nói.

“Chê cười, chê cười, đây là danh thiếp, hai vị tiểu thư xin nhận lấy.”

Xán Xán chiến chiến nguy nguy nhận lấy, chữ màu đen nền trắng, phía trên thêm một loạt chữ thô to nhỏ: Kim Thành Thác Tai Chuỗi dịch vụ sửa chữa xe đạp.

Rất tốt! Rất cường đại!

Vương bảo khố tiếp tục nháy mắt, “Chẳng những như vậy, Kim tiên sinh còn là một nam sĩ rất có trách nhiệm nga!”

Kim tiên sinh ngượng ngùng cười, “Vương huynh đệ nói đùa…” Sau đó ngẩng đầu, ánh mắt bỗng nhiên trở nên kiên định, “Sặx thỉnh thoảng trong một số tình huống, muốn sửa một chiếc chính là một chiếc, tuyệt đối sẽ không sửa đến hai chiếc xe!”

Vương cục cưng rất là cảm động, “Kim tiên sinh! Ngài thật là nam nhân trong đám nam nhân a!”

Tô Xán Xán rốt cục hỏng mất.

Như Ngọc, ta không bao giờ… muốn trải qua lễ tình nhân nữa! Không nên! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.