Giờ phút này, trên người đau đã không coi là cái gì, nàng chỉ hận dưới đất không có một cái lỗ để cho mình chui vào.
Đang nghĩ lập tức đứng lên rồi chạy đi, một bàn tay to lớn đã xuất hiện ở trước mặt nàng.
“Không sao chứ?”
Thanh âm mang theo từ tính vang lên, Xán Xán không nhịn được ngẩng đầu, theo bàn tay kia nhìn lên, nhất thời bị cái thân ảnh to lớn trước mặt
làm cho giật mình.
Khuôn mặt cương nghị nhưng cũng không kém
phần nhu hòa, mang theo thần thái mỉm cười, sống mũi cao ngất, cuối cùng kia là tròng mắt đen nháy thâm thúy, cả khuôn mặt bởi vì mỉm cười mà
tạo ra một tầng khí chất như ánh mặt trời, rồi lại bởi vì ánh mắt đen
nhung ở trên mặt mà hiện ra một tia phong độ ưu nhã của người trí thức.
Tóm lại một chữ —— đẹp trai!
Xán Xán nhất thời lệ nóng tròng trành, một cú té này rất trị giá a! ! !
“Còn có thể đứng lên không?”
Soái ca mở miệng, thanh âm cũng làm người khác bất động, Xán Xán nhất
thời giật mình một cái, ba hồn bảy vía cũng trở lại trên người, lúc này
mới chú ý tới tay người ta còn ở trước mặt mình.
“Có thể, có thể…” Nàng đỏ mặt, đưa tay hướng tới.
Bàn tay ấm nóng, tự hồ chỉ dùng lực nhẹ nhàng, cũng đã đem cả người
nàng kéo lên, Xán Xán mượn lực của hắn đứng dậy, này mới phát hiện hai
người lúc này đang ở rất gần, nhiệt lượng liên tục không ngừng từ trên
tay hắn truyền đến tay nàng, nàng mau ngất .
“Cám ơn…” Nàng cúi đầu, làm hình dáng ngượng ngùng.
“Sau này phải cẩn thận một chút.”
Cẩn thận sẽ không gặp được soái ca nha! Bất quá người ta nói làm thục
nữ dĩ nhiên phải cúi đầu, cộng thêm tiếp tục ngượng ngùng.
“Xin hỏi, cô là Tô tiểu thư sao?
Tô tiểu thư? Xán Xán có chút kinh ngạc, “Ta là họ Tô, bất quá…” Bất quá không biết có phải là Tô tiểu thư mà người nói.
“Xin chào, tôi họ Lạc, Lạc Thiểu Tuấn.”
Lạc! ! !
Xán Xán cũng muốn té, cái này không phải là cái kia trong miệng Nhan
Như Ngọc: Bùi Dũng Tuấn cùng Vương Lực Hoành kết hợp, ôn văn nhĩ nhã
cùng ánh mặt trời anh tuấn là tổ hợp hoàng kim, chẳng những lớn lên đẹp
trai hơn nữa trình độ học vấn cao, quả thực chính là soái ca trong đích
Ái Nhân Tư Thản —— Lạc tiên sinh! ! !
Cảm giác này quả thực
giống với ủ rũ đi lên nhận phiếu điểm, mới phát hiện bài thi của mình đã được đổi cùng người được điểm cao nhất! Tâm tình khiếp sợ không có lời
nào miêu tả được.
Nàng hướng Như Ngọc quăng đi ánh mắt mê man,
lại thấy Nhan Như Ngọc cũng u mê, đây chính là người mà Vương cục cưng
giới thiệu sao? Sớm biết như vậy thì để dành cho mình! Đáng tiếc hối hận đã không còn kịp rồi, ngày hôm qua nàng cũng đã đem Xán Xán giới thiệu
cho người này, ngay cả hình cũng đưa, còn kèm cả ngày sinh tháng đẻ.
Thì ra là làm bạn xấu, thật sẽ có báo ứng!
“Tô tiểu thư sao vậy? Chúng ta hẹn gặp mặt ở chỗ này, tôi đã thấy hình của cô, thật xinh đẹp giống như trong hình.”
Được rồi, mặc dù những lời này nàng không có nghe rõ mấy chữ, nhưng duy chỉ có hai chữ Xán Xán nghe được nhất thanh nhị sở là—— xinh đẹp!
Tô Xán Xán trong đời này người nói nàng xinh đẹp người, nếu đếm trên
đầu ngón tay, nhiều lắm cũng không vượt qua ba ngón! Bà nội nãi nãi,
cha, còn có Vương lão bá cách vách, trong đó Vương lão bá còn là một
người mù.
Hôm nay bỗng nhiên ngoại trừ ba người này trong dân
cư còn được nghe hai từ đó, đặc biệt người này còn là một soái ca, tâm
tình Xán Xán kích động quả thực khó nói lên lời.
“Tô tiểu thư còn chưa ăn cơm sao? Chúng ta lên lầu nói chuyện.” Vừa nói Lạc Thiểu Tuấn vừa đưa tay mời khách.
“Tốt!” Xán Xán gật đầu, chỉ bằng hai chữ “Xinh đẹp” mới vừa rồi, chuyện xem mặt này cũng là tốt!
Trên lầu tiếp đãi khách quý, tiểu thư tiếp khách đứng ở cửa thang lầu.
“Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi mấy vị.”
Lạc Thiểu Tuấn gật đầu, “Hai vị.”
“Tốt, mời đi theo ta.”
Người bồi bàn dẫn đường cho hai người đi vào, Xán Xán nhìn quanh mọi nơi, rất là kinh ngạc.