Nàng thừa dịp Triệu Noãn Noãn không chú ý len lén mở ra xem, tờ giấy màu trắng đơn giản trên giấy ghi chép một chuỗi mấy số dùng bút máy màu
đen, mặc dù viết vội vàng, nhưng chữ viết thật là mượt mà thanh tú.
Hắn tại sao lại đưa cho nàng số điện thoại di động của mình? Chẳng lẽ
nói… trong lòng Xán Xán nhất thời dâng lên ngọn lửa hy vọng nho nhỏ,
chẳng lẽ xem mặt không có thất bại? Bọn họ còn có duyên…
“Xán Xán, qua bên kia lấy tương ngọt tới đây.” Thanh âm của Triệu Noãn Noãn phá vỡ ảo tưởng tốt đẹp của Xán Xán.
“Nha.” Nàng tức giận liếc mắt về phía Triệu Noãn Noãn, đi qua bên kia lấy tương ngọt.
“Không đúng, không phải loại đó!”
Thật phiền phức! Nàng thả chai tương ngọt đó ra, đi lấy một loại khác.
“Sai rồi, loại bên cạnh đó!”
“…”
“Không phải loại đó, còn có một loại khác.”
“…”
“Ở phía trên nha! Làm sao ngươi đần như vậy?”
Rốt cục, Xán Xán phát hỏa, nơi này lấy một chai, nơi đó lấy một chai,
đem các loại tương ngọt trên quầy tất cả mỗi loại lấy một chai, đem đến
trước mặt Triệu Noãn Noãn, “Muốn loại nào? Tự mình chọn!”
Triệu Noãn Noãn quét đống chai tương trên tay nàng một cái, “Thôi quên đi, ta đã lấy một chai rồi.”
-_-#
Khóc, không được khi dễ người như vậy nha!
Xong, màn khi dễ người còn ở phía sau.
Xán Xán phát hiện, hôm nay yêu cầu của Triệu Noãn Noãn tựa hồ đặc biệt hơn nhiều.
Dấm nhất định phải là loại này, dầu vừng nhất định phải có vỏ ngoài màu xanh biếc, khoa trương nhất chính là gà tinh nhất định phải mua 250
gram! Cứ như vậy, rốt cục, làm Xán Xán chạy đi chạy lại thay địa chủ mua hàng hóa, đến cuối cùng khi mua xong tất cả những thứ cần thiết thì tờ
giấy trên tay nàng đã… không thấy!
“Không có, không có, không có…” Thời điểm trả tiền, Xán Xán liều mạng chuyển đồ trên cỗ xe.
“Ngươi có thấy một tờ giấy hay không? Lớn như vậy nè, phía trên có chữ viết…” Nàng vừa nói, vừa khoa tay múa chân .
Triệu Noãn Noãn lắc đầu.
“Rõ ràng ở trên tay nha!” Xán Xán cúi đầu lo lắng tiếp tục tìm kiếm.
“Tiểu thư, phiền ngài nhanh một chút? Phía sau có khách vẫn đang chờ.” Thu ngân viên bắt đầu thúc giục.
“Đợi lát nữa tìm sau?” Triệu Noãn Noãn ngăn tay nàng lại, “Ngươi nhìn người ta đều đang chờ đợi.”
Trong tay nàng cầm chai tương ngọt, vừa nhìn lại quả nhiên phía sau đội ngũ người chờ đã dài vài dặm, đều là các đại bá có ánh mắt khinh bỉ.
⊙﹏⊙b…
Cười khan, “Đừng nhìn như vậy, tôi sẽ đi ra ngoài tìm…”
Tờ giấy, cuối cùng vẫn là không tìm được.
Xán Xán vẻ mặt chán nản đi ra khỏi siêu thị, tâm tình sai tới cực điểm.
“Chúng ta đi taxi.”
“A?” Xán Xán ngẩng đầu, “Ngươi không phải mới vừa nói đi bộ trở về sao?”
Triệu Noãn Noãn khẽ mỉm cười, “Đồ nhiều như vậy, hay là gọi taxi.” Vừa nói, vẫy tay, một chiếc xe ngừng lại.
“Mau vào đi? Chẳng lẽ ngươi muốn đi bộ đến đó?” Triệu Noãn Noãn thúc giục.
Xán Xán trì hoãn quá thần, vội vàng tiến vào buồng xe.
Nhìn Xán Xán tiến vào buồng xe, tay trái của Triệu Noãn Noãn vẫn nắm
chặt giờ mới nới lỏng. Thở phào nhẹ nhỏm, thanh âm kia dần dần bị bóng
đêm đang xuống che dấu.
Hắn đưa đồ vào buồng xe, khi cửa xe
Cerrada đóng lại, một mảnh giấy nhỏ tầm thường từ trong khe cửa rớt ra
ngoài, trùng hợp lại rớt xuống khe nước, chợt lóe lên liền không thấy
nữa.
—————————–
Để tìm hiểu về số điện thoại của Lạc
Thiểu Tuấn, về đến nhà, Xán Xán lập tức gọi điện thoại hỏi Nhan Như
Ngọc, kết quả không thu hoạch được gì.
Khi mới biết Lạc Thiểu
Tuấn là một soái ca, Nhan Như Ngọc hối hận không thôi liền đem tất cả
cách thức liên lạc với hắn đều xóa đi.
Dĩ nhiên, đây là điều không thể nói cho Xán Xán, cho nên lấy lý do điện thoại di động bị trộm, quên mất mật mã hòm thư.
Chuyện trùng hợp như vậy cũng xảy ra, chẳng lẽ bọn họ nhất định vô duyên?
Xán Xán như đưa đám, cũng chỉ có chấp nhận.
Bất quá, Triệu Noãn Noãn tựa hồ tâm tình rất tốt, nấu một bàn món ăn, bảo là muốn thử một chút đồ gia vị mới mua.
Được rồi, nàng thừa nhận tài nấu nướng của Triệu Noãn Noãn đúng là có
ma lực làm cho người ta quên mất bi thương, cho nên ít nhất lúc ăn cơm
Xán Xán rốt cục không có buồn bực như vậy nữa.
Bất quá lúc đến giữa bữa ăn xảy ra một chuyện làm Xán Xán bất ngờ.
“Ngày mai ta sẽ đi.” Cao Vũ bỗng nhiên lên tiếng.
“Nha.” Xán Xán đáp lại một tiếng, trong miệng còn đang nhai một cái đùi gà.
Triệu Noãn Noãn mặt trầm xuống, không nói chuyện.
Nhai lấy nhai lấy, Xán Xán đột nhiên cảm giác có chút không đúng lắm,
nếu chỉ đi ra ngoài hai ngày thì sẽ không nói như vậy? Đi, thật giống
như không trở lại.
Cho nên hắn để đùi gà xuống, lau miệng, kỳ quái ngó chừng Cao Vũ, “Đi… Là có ý gì?”
“Chính là ta muốn dời ra ngoài ở.”
“Nha…” Nàng bừng tỉnh đại ngộ cúi đầu, hai giây sau mãnh liệt ngẩng
lên, cả kinh kêu lên, “Ngươi nói gì? Ngươi muốn ra ngoài ở?”
Này này này… Điều này thật ngạc nhiên!
Nàng sợ mình nghe lầm, thẳng tắp nhìn về phía Cao Vũ, lấy được đáp án
của hắn là trịnh trọng gật đầu, “Đúng, ta ở bên ngoài đã tìm được nhà
trọ tốt, cho nên sẽ không phiền các ngươi nữa.”
Hắn lần đầu tiên nói năng nho nhã lễ độ như vậy, nhưng Xán Xán kinh hãi.
Nói thật, nàng vừa bắt đầu đúng là không thể thích Cao Vũ!
Chẳng có người nào tới ở nhà người khác không khách khí như vậy? (còn
không biết xấu hổ nói đến người khác -_- [] [] [] ) kể từ sau khi Cao Vũ vào đây ở, Xán Xán có cảm giác mình biến thành một con quay, và Cao Vũ
cầm roi đứng ở bên cạnh, chỉ cần hắn vung roi thì nàng chỉ có thể xoay
quanh. Được rồi, cho dù những thứ này ta không so đo, nhưng nàng không
cách nào nhịn được khóe miệng luôn giắt nụ cười tà ác của hắn, nụ cười
đó che dấu quá nhiều ý đồ, nàng vĩnh viễn đoán không ra trong lòng hắn
đang suy nghĩ gì.
Đây là một loại cảm giác rất không an toàn.
Nhưng là… Nàng không phải không thừa nhận, ở chung lâu như vậy, thật ra thì Cao Vũ cũng không có hư hỏng như vậy.
Ít nhất hắn chịu giả trang thành bạn trai nàng, thay nàng ở trước mặt
Khương Kiệt thoát khỏi một ngụm ác khí. Ít nhất khi nàng vô ý đánh mất
dây đeo điện thoại hắn cố ý thay nàng mua một cái mới. Ít nhất khi nàng
rời nhà trốn đi, lúc phát sinh chuyện say rượu gây chuyện, hắn chịu thay nàng giữ bí mật. Ít nhất…
Thật ra thì muốn giữ không có phiền
não vĩnh viễn phương pháp rất đơn giản, nhớ kỹ những điều tốt của người
khác là có thể vui vẻ.
Nhưng là có đôi khi, nhớ kỹ những điều tốt của một ngừoi, cũng sẽ cho cảm giác mất mát.