Ban đêm, Xán Xán ngủ không được, chuyện Cao Vũ rời đi giống như cục đá, ở trong lòng nàng khơi dậy gợn sóng. Lúc này, nàng đang suy nghĩ một vấn
đề
——tại sao Cao Vũ muốn chuyển ra ngoài?
Theo lý
thuyết, trong nhà có ba gian phòng, Cao Vũ đại khái vẫn có thể ở đây,
nhưng hắn bỗng nhiên không có chút dấu hiệu nào lại muốn ra đi, chẳng lẽ là tình cảm giữa hắn và Triệu Noãn Noãn xuất hiện vấn đề?
Vừa nghĩ, nàng chợt nhớ tới một chút chuyện trước kia.
Lúc ấy Cao Vũ mới vừa chuyển tới, cùng Triệu Noãn Noãn tình cảm mặc dù
không tính là hừng hực khí thế, nhưng thỉnh thoảng cũng để cho nàng bắt
gặp tình huống nhạy cảm mấy lần, còn có bộ dạng giống như là đôi tình
nhân. Hãy nhìn bây giờ, hai người mặc dù ở dưới cùng một mái hiên, nhưng thậm chí còn ít nói chuyện, thậm chí có đôi khi Cao Vũ còn liên tiếp đi ra ngoài mấy ngày cũng không chào hỏi một tiếng.
Rốt cuộc là từ khi nào quan hệ của hai người bắt đầu biến thành như vậy?
Xán Xán tinh tế nhớ lại, bọn họ như bắt đầu từ khi nào nhỉ? Nếu như
nàng nhớ không sai, chính là lúc nàng bị viêm dạ dày viêm, chỉ nhớ rõ
lúc đó hai người giằng co gay gắt, cũng chính là kể từ khi đó, quan hệ
của hai người bắt đầu dần dần phai nhạt, thẳng cho tới hôm nay Cao Vũ
nói muốn ra ngoài ở.
Nàng từ đầu tới cuối nghĩ ngợi, bỗng nhiên sáng tỏ ra một chút, xem ra ngăn cách giữa Triệu Noãn Noãn cùng Cao Vũ
bắt đầu từ khi đó.
Nhưng đến tột cùng khi đó bọn họ là vì cái nguyên nhân gì mà có chiến tranh lạnh?
Vấn đề này đối với Xán Xán thật sự mà nói là quá thâm ảo, nàng còn chưa có suy nghĩ cẩn thận vì sao Cao Vũ muốn rời đi.
Thân ảnh thon dài của hắn từ trong phòng đi ra, mặc một chiếc áo sơ mi
cao cổ màu xanh nhạt, nút áo mở một hai nút, mơ hồ lộ ra chiếc cổ gầy gò trắng nõn. Môi mỏng vĩnh viễn ôm lấy một chút ý cười, một vài nhánh tóc dài buông xuống, hơi che phủ con mắt, nhưng lại lộ ra vẻ đẹp mê người
của đôi mắt phượng hẹp dài kia.
Phía sau kéo cái hòm hành lý lúc đầu hắn mang đến, đơn giản, không một chút gánh nặng.
Triệu Noãn Noãn đứng ở phòng khách, mặt không chút thay đổi.
“Ta đi.” Hắn nhàn nhạt nói một tiếng, từng bước hướng cửa đi tới.
“đợi một chút!” Xán Xán gọi hắn lại.
Hắn dừng bước lại, quay đầu lại nhìn nàng, “Làm sao?”
“Ngươi…” Thật ra thì nàng không muốn để hắn đi, nhưng lại không nói nên lời, “Ngươi thật muốn đi sao?”
“Đúng.” Cao Vũ gật đầu, hướng nàng khẽ mỉm cười.
Chẳng biết tại sao, Xán Xán cảm thấy hôm nay nụ cười cũng đầy bất đồng, nhàn nhạt, không hề làm người ta đoán không ra nữa. Nụ cười như vậy làm trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một chút dự cảm bất thường, tựa hồ
hắn đi lần này dường như sẽ không trở về nữa…
“Ngươi chờ một chút, ta tiễn ngươi!” Nàng bật thốt lên, chạy tới kéo cái hòm hành lý của hắn.
Cao Vũ tựa hồ đối với hành vi của nàng có chút kinh ngạc, yên lặng ngó chừng nàng.
“Lúc ngươi tới hành lý là do ta mang vào, lúc ngươi đi dĩ nhiên cũng muốn ta mang ra ngoài! Cái này gọi là đến nơi đến chốn!”
Hắn bật cười, một câu đến nơi đến chốn thật tốt a!
“Đi thôi.”
Hắn không nói cái gì nữa, đẩy cửa đi ra ngoài, Xán Xán lôi kéo cái hòm hành lý theo ở phía sau.
Triệu Noãn Noãn không cùng đi ra ngoài.
Thang máy dừng ở lầu tám, cửa mở ra, bọn họ cùng đi vào.
“Ngươi chỉ mặc áo sơ mi, có lạnh không?” Nàng tìm đề tài muốn phá tan không khí trầm mặc.
“Không.” Lại là nhàn nhạt trả lời, hắn hôm nay lời xuất kỳ thiếu
“Ngươi… Có còn quên đồ gì không?”
“Không có.” Dừng lại hai giây, hắn bỗng nhiên bổ sung một câu, “Nếu như quên đồ, ngươi nhớ đưa đến cho ta.”
Đi vẫn không quên bóc lột sức lao động của nàng! Xán Xán âm thầm hướng hắn le lưỡi, “Biết rồi!”
“Ngu ngốc, thang máy có phản quang.” Nàng ở phía sau hắn làm cái gì, hắn nhất thanh nhị sở.