Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 1104: 1104: Chương 1100





Nhiều năm như vậy, ông ta vẫn luôn ở nước ngoài, bây giờ, Bạc Tuấn Phong đã xảy ra chuyện, ông ta trở về, Vân Giai Kỳ cũng không bất ngờ.

Chỉ là…
‘Vân Giai Kỳ chưa bao giờ gặp Bạc Phong Chiến, đối với cái tên này, thậm chí có thể nói là hoàn toàn xa lạ Cô nói: “Em đi thăm Tuấn Phong”
“Ừ, anh đi cùng em”
Cung Chiến và Vân Giai Kỳ đi đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy trong phòng bệnh, Bạc Phong Chiến và Bạc Ngạn Thiên ngồi ở trên sô pha, nghe thấy tiếng bước chân, Bạc Phong Chiến ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Giai Kỳ, ánh mắt hơi nghỉ hoặc.

‘Vân Giai Kỳ lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.

Cô cũng không biết nên xưng hô với Bạc Phong Chiến như thế nào mới tốt.

Văn là Cung Chiến phá vỡ bầu không khí xấu hổ trước tiên.

“Chào dượng”

Bạc Phong Chiến gật đầu, ánh mắt dừng ở trên người Vân Giai Kỳ bên cạnh anh ta.

Cung Chiến ôm bả vai của Vân Giai Kỳ, giới thiệu với Bạc Phong Chiến: “Đây là em gái con, Vân Giai Kỳ”
Sắc mặt Bạc Phong CỊ n hơi căng thẳng.

Lúc nào thì Cung Chiến nhiều thêm một đứa em gái?
Bạc Phong Chiến không khỏi hỏi: “Con có em gái lúc nào?”
“Chuyện này nói ra rất dài”
Cung Chiến cũng không định giải thích nhiều Dù sao, tâm tư của Bạc Phong Chiến lúc này, hoàn toàn đều ở trên người Bạc Tuấn Phong.

Sắc mặt của Bạc Ngạn Thiên không tốt.

Bạc Phong Chiến khó có dịp về nước.

Lần này, nếu không phải Bạc Tuấn Phong xảy ra chuyện, sợ rằng ông ta cũng sẽ không trở về.


Cha con hai người ngồi cùng nhau, rõ ràng cách nhau không xa, nhưng giống như cách cả dải ngân hà, thoạt nhìn cũng không được tính là gần gũi.

Trong mắt Bạc Ngạn Thiên, Bạc Phong Chiến vốn dĩ không phải một đứa con, một người cha có trách nhiệm.

Mà Bạc Phong Chiến cũng không để ý cách nhìn của Bạc Ngạn Thiên với ông ta ‘Vân Giai Kỳ đi đến, nhìn thoáng qua Bạc Tuấn Phong, cô hỏi: “Bạc Tiêu Dương đâu?”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Nó đi nghỉ ngơi rồi, mấy ngày này, nó không phải trông cô, thì là trông Tuấn Phong, để nó nghỉ ngơi tốt một lát đi”
Vân Giai Kỳ không nói nữ: “Nó nói mọi chuyện với tôi rồi” Bạc Ngạn Thiên nói: “Tôi đồng ý với ông”
Ông ta nói xong, môi hơi run rẩy, nhìn ra được, ông ta nói lời này, cũng đã chuẩn bị đủ tâm lý.

Ông cụ cũng đã trải qua một hồi giảng co tâm lý.

Nhưng trái lo phải nghĩ, nếu như Bạc Tuấn Phong hôn mê không tỉnh như vậy, cũng không phải một chuyện.

Vân Giai Kỳ vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ là, lòng lại xoắn lại.

Cô ngồi bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Bạc Tuấn Phong, tay anh vẫn lạnh lẽo như cũ, cô lại đau lòng hơn một chút.

Bạc Ngạn Thiên đột nhiên đi qua, nói với Bạc Tuấn Phong: “Tuấn Phong à, chỉ cần con tỉnh lại, chuyện gì ông nội cũng có thể đồng ý với con! Con muốn lấy người phụ nữ này cũng được, muốn như thế nào cũng được, ông nội đều đồng ý với con! Chỉ cần con có thể tỉnh lại, chỉ cần con không bỏ ông nội lại..chuyện gì ông nội cũng có thể đồng ý với con không điều kiện!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.