Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 1106: 1106: Chương 1102





Nhưng ông ta chưa từng nghĩ, có một ngày, ông ta sẽ trơ mắt nhìn đứa con trai năm trên giường bệnh, mà ông ta lại không làm gì được.

Màn đêm buông xuống.

Cửa đột nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân.

‘Vân Giai Kỳ nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy một thân áo dài trắng của Mộ Lâm Châu, có rất nhiều trợ lý đẳng sau Anh ta mang một phần giấy tờ đến đây.

Bạc Ngạn Thiên cũng đã đến.

Mộ Lâm Châu đem bản cam kết đưa tới cho ông.

Bạc Ngạn Thiên một tay giữ cam kết, một tay cầm bứt máy, dừng hồi lâu ở chỗ kí tên, lại chậm chạp không di chuyển.

Trên tờ giấy, một vết mực chậm rãi lan ra, ông chợt quay đầu nhìn về phía giường bệnh của Bạc Tuấn Phong, toàn thân run lên.

Bạc Phong Chiến đưa tay nhận cam kết từ ông cụ Bạc.

“Cha, cha để con ký cho”

Ông cụ đưa bản cam kết cùng bút máy cho con trai.

Bạc Phong Chiến nhận lại, dứt khoát ký tên mình lên thật ngay ngắn.

Mộ Lâm Châu cầm tờ giấy cũng tự mình kí tên vào.

Một đám bác sĩ và điều dưỡng vây quanh cửa phòng bệnh.

“Chúng tôi sẽ sớm tiến hành rút ống nội khí quản” Mộ Lâm Châu nói: “Mọi người có muốn gặp mặt bệnh nhân lần nữa không?”
“Không cần đâu”
“Được!”
Mộ Lâm Châu gật đầu, định quay vào phòng phẫu thuật, Giai Kỳ đột nhiên lên tiếng: “Chờ một chút Mọi người quay đầu lại nhìn cô.

Giai Kỳ mặc kệ, bước nhanh vào bên trong, Cô đứng trước giường, nhìn gương mặt yên tính của Tuấn Phong, vừa nghĩ tới, nếu rút ống nội khí quản, từ nay về sau anh sẽ không thể tự hô hấp được nữa, lòng cô đau như cất.

Giai Kỳ cúi đầu, ôm phần gáy của anh lên, giữ lấy trán, nhằm môi mỏng của anh hôn mạnh xuống.

“Tuấn Phong, tôi chờ anh, anh có thể cho tôi một chút hi vọng được không?
Bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi cũng có thể chờ anh, đừng rời xa tôi mà, nhất định đừng rời xa tôi”

Cô thì thầm: “Tôi không thể sống thiếu anh!”
Bạc Tuấn Phong vẫn im lặng như cũ, Cung Chiến phải đỡ Giai Kỳ rời khỏi phòng phẫu thuật.

Cánh cửa nặng nề sau lưng khép chặt.

Rèm che cũng được kéo kín.

Tất cả mọi người vẫn túc trực bên ngoài.

Giai Kỳ cảm thấy toàn thân tê dại đến chết lặng.

Bên cạnh cô, Cung Chiến không ngừng an ủi, nhưng một chữ cô cũng nghe không vào.

Thời gian từng giây từng phút cứ trôi qua, dài dảng dặc đến cực điểm.

Cũng không biết bao lâu sau, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở toang, mấy trợ lý vội vàng đi ra ngoài, chỉ chớp mắt, Cung Chiến nhìn thoáng qua, trên giường phẫu thuật toàn máu là máu Âm thanh khấn trương của Mộ Lâm Châu truyền ra.

“Độ bão hòa oxy trong máu”
Mấy trợ lí bên cạnh không ngừng thông báo”Ầm!” Cửa phòng đóng lại ngay lập tức.

Cung Chiến hít thở không thông, vội vã liếc nhìn sang bên cạnh.

Vân Giai Kỳ chắc chẩn cũng đã nghe thấy tiếng nói của Mộ Lâm Châu, ngẩng đầu, sững sờ nhìn anh ta, trong mắt là một mảnh trống rỗng.

Cô không biết trong kia xảy ra chuyện gì, nhưng cô hiểu, độ bão hòa oxy trong máu càng thấp, bệnh nhân càng nguy hiểm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.