Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 1147: 1147: Chương 1143





Mạn Nhi không muốn, nhưng cũng không dám nói gì Cửa đột nhiên bị mở ra.

Mộ Ngọc My quay đầu lại, liền nhìn thấy bà vú đứng ở cửa.

“Cô Mộ, cô đang làm gì…!
“Mạn Nhi bị ngã cả người đều bẩn hết, tôi giúp con bé tắm rửa!
“Việc này, hay là giao cho chúng tôi làm đi!
“Không cần đâu.

Mạn Nhi sớm muộn gì cũng là con gái tôi.

Mẹ tắm cho con gái không phải bình thường à?!
Bà vú nghe vậy, cũng không dám nói gì nữa, bà đành nói: “Có chuyện gì, cô Mộ xin cứ việc dặn dò!
“Không có chuyện gì, con bé rất nghe lời” Mộ Ngọc My vừa nói, một bên lạnh lùng âm thầm trợn mắt nhìn trợn mắt nhìn Mạn Nhi một cái, tiếng nói giống như trước dịu dàng: “Có phải hay không nào, Mạn Nhi?!
Mạn Nhi sợ hãi cả người đều run lên cầm cập.

Hôm nay Tiểu Vũ Minh và Cung Bắc đều không ở đây.


.

Ngôn Tình Sắc
Nếu có hai anh ở đây, nhất định sẽ bảo vệ cô bé.

Bây giờ, chỉ có một mình cô bé ở lại nhà họ Bạc, có ai có thể bảo vệ cô bé đây?
Mạn Nhi muốn khóc cũng khóc không được.

Mộ Ngọc My đóng cửa lại, thấy trong bồn tắm đã đầy nước, cô ta chỉ bồn tắm với Mạn Nhỉ ra lệnh: “Đi vào.!
Mạn Nhi lắc đầu một cái, vẫn trốn trong góc tường.

“Tao nói mày đi vào!
Mộ Ngọc My đi tới, một tay nắm chặt cô bé, thấp giọng đe dọa: “Mày có vào hay không? Có nghe lời hay không?!
Mạn Nhi sợ hãi hà mồm định khóc lên, Mộ Ngọc My hoàn toàn không kiên nhẫn.

Một tay nắm lấy tóc cô bé trực tiếp đem đầu cô bé ấn vào trog nước.


“Ôô…”
Mạn Nhi bị bất ngò sặc nước, kịch liệt vùng vẫy.

“Bảo mày ngoan ngoãn nghe lời, mày không nghe.

Phải để tao ra tay mới được đúng không?
Mộ Ngọc My năm tóc của cô bé, nhấc cái đâu nhỏ của cô bé lên khỏi mặt nước, khuôn mặt đầy nước của Mạn Nhi, vừa khóc vừa ho, rất nhếch nhác.

“Để mày ngoan ngoãn chui vào bồn tắm, có phải hay không tao ném mày vào?!
Mạn Nhi chưa kịp cầu xin tha thứ, Mộ Ngọc My lại đẩy cô bé xuống nước.

“Đừng… Đừng.

Hai tay của Mạn Nhi liên tục đập trên mặt nước, bọt nước bản tung tóe khắp nơi, văng lên cả người của Mộ Ngọc My.

Mộ Ngọc My lường trước cô bé nên yên phận, bèn nhấc cô bé lên, Mạn Nhi lại ho vài tiếng, nước không ngừng chảy ra từ tai, mũi, miệng, không phân biệt rõ được đâu là nước, đâu là những giọt nước mắt trên khuôn mặt.

Lông mi và tóc đều bị ngâm trong nước Mộ Ngọc My hung hăng nhìn cô bé chăm chảm, lạnh lùng nói: “Vẫn còn khóc à? Mạn Nhi cuộn tròn bàn tay nhỏ bé của mình vì quá uất ức, nhìn chăm chẩm vào cô ta bất động.

“Tự mình chui vào, biết không?!
Mạn Nhi nào đâu dám chống đối cô ta..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.