Vân Giai Kỳ nghiến răng, không nói nên lời.
Cô ước gì anh có thể cút đi sớm một chút!
Bạc Tuấn Phong cúi đầu, gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, khoảng cách gần như vậy, cho nên cô hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp truyền từ chóp mũi và môi anh tới.
“Nói.
Em muốn”
“Tôi không muốn!”
Vân Giai Kỳ đẩy mạnh anh ra: “Tốt nhất là anh vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Sau khi nói xong, cô lập tức trở về phòng ngủ.
Vân Giai Kỳ khóa trái cửa lại, ngồi ở trên giường, cách rất lâu, cô nghe thấy tiếng đóng cửa lại Anh đi rồi Vân Giai Kỳ như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm một hơi, giống như chỉ cần người đàn ông này rời đi, cô mới có cơ hội để thở.
Anh đi tìm Vân Ngọc Hân của anh rồi!
Tốt nhất là hai người yêu thương lẫn nhau, đừng dây dưa với cô nữa.
Người đàn ông này, cô từ bỏ!
Trong bệnh viện.
‘Vân Ngọc Hân mới tỉnh lại, thì thấy Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh.
“Cha, mẹ… Con làm sao vật ôm ngực vừa ngồi dậy.
“Ngọc Hân, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi”
Ông cụ Bạc cũng kích động đứng dậy.
Ông ta ngồi ở bên giường, kéo tay cô ta, đau lòng nói: “Bác sĩ nói cháu tái phát bệnh tim, ngất xỉu ở ven đường, thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không?”
“Ông nội…”
Vân Ngọc Hân dịu dàng cười, lắc đầu nói: “Cháu không sao đâu, là cháu không tốt, lại khiến ông nội lo lắng”
.
Cô ta vừa Lâm Tĩnh Anh đi tới, nhẹ nhàng ôm bả vai Vân Ngọc Hân, cười nói với ông cụ Bạc: “Cô bé ngốc, con đã như vậy, còn sợ ông cụ lo lắng cho con”
Vân Ngọc Hân nói: “Ông nội, ông đừng lo lắng, cháu đỡ hơn nhiều rồi.
”
“Ngọc Hân quá hiểu chuyện, hiểu chuyện tới mức khiến người ta thương tiếc, không uổng công ông yêu thương cháu nhiều năm Ông cụ Bạc cảm khái võ lên mu bàn tay cô ta: “Cô bé ngốc, cháu cần phải điều dưỡng cơ thể thật tốt, ông còn đợi cháu điều dưỡng cơ thể thật tốt, gả cho Tuấn Phong, làm cháu dâu của ông đấy”
“Dạ”
Vân Lập Tân nhíu mày nói: “Sao con đột nhiên tái phát bệnh tim như vậy?”
Vân Ngọc Hân giật mình, nhìn về phía Vân Lập Tân, muốn nói lại thôi: “Con không biết con có nên nói hay không”
“Làm sao vậy?”
Vân Lập Tân thấy cô ta đầy bụng tâm sự, cũng khẩn trương hơn: “Con có gì cứ nói, ở đây không có người ngoài”
Vân Ngọc Hân nói: “Hình như con thấy được Vân Giai Kỳ.
”
Những lời này vang lên, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Ông cụ Bạc nhìn về phía Lâm Tĩnh Anh, Lâm Tĩnh Anh thì nhìn về phía Vân Lập Tân.
Vân Lập Tân tức giận nói: “Con nói mê sảng gì thế? Vân Giai Kỳ đã qua đời năm năm, con nhận nhầm người đúng không?”
“Không có khả năng nhận nhầm được.
Có lẽ chuyện ngoài ý muốn năm năm trước, có gì đó kỳ lạ, lúc ấy nghĩ sai cũng không biết chừng, có lẽ Vân Giai Kỳ chưa chết?”
“Làm sao có thể có chuyện này được?”
Lâm Tĩnh Anh cười nói: “Chúng ta đều tận mắt nhìn thấy cô ta hạ táng, hiện giờ còn đang an táng ở nghĩa trang của nhà họ Bạc, sao có thể nhầm được?”
“Con thực sự gặp rồi” Vân Ngọc Hân nở nụ cười tự giễu: “Có khả năng Vân Giai Kỳ thực sự không chết, lúc ấy nghĩ sai thôi…
Cha, mẹ, nếu Vân Giai Kỳ còn sống, trở lại nhà họ Vân, mọi người có không cần con nữa hay không?”
Vân Lập Tân nói: “Hoang đường! Ngọc Hân, con là con gái cha, cả đời này đều là con gái cha.
Vân Giai Kỳ… Chỉ có thể nói nhà họ Vân và cô ta có duyên nhưng không có phận! Cô ta đáng thương bạc mệnh, đời này nhà họ Vân nợ cô ta, chỉ có thể đợi kiếp sau trả lại”
“Nhưng mà con thực sự nhìn thấy cô ta…”
Vân Ngọc Hân ấm ức nói thầm một câu.
Ông cụ Bạc không nghe nổi nữa: “Được rồi được rồi, coi như cô ta còn sống đi!
Nhưng cho dù cô ta còn sống, nhiều năm qua như vậy, cô ta trở về có năng lực làm gì?”
“Dù sao cô ấy mới là con ruột của cha mẹ, cô ấy còn có hôn ước với anh Tuấn Phong…”
“Nói linh tinh!”
Lâm Tĩnh Anh vội vàng nói: “Ngọc Hân, cái gì mà con ruột hay không phải con ruột, cho dù con không phải con ruột của mẹ và cha, không phải cha mẹ vẫn yêu thương con nhiều năm như vậy sao? Cho dù Vân Giai Kỳ trở về, cha mẹ cũng không nhận đứa con gái này”
Vân Lập Tân gật đầu.
Tất nhiên là bọn họ không tin lời Vân Ngọc Hân nói, Vân Giai Kỳ đã chết năm năm, sao có thể không có lý do chết đi mà sống lại.
Vậy lễ tang vào năm năm trước, chẳng phải là trò cười sao?
“Đúng vậy.
Cho dù cha mẹ cháu không cần cháu, ông nội cần cháu mà! Bọn họ không cần cháu, cháu trực tiếp gả tới, là người một nhà với ông nội” Ông cụ Bạc cố ý đùa cô ta vui vẻ.
Vân Ngọc Hân bị đùa tới mức vui vẻ: “Ông nội, ông đối xử với cháu thật tốt! Là do đời này cháu không có phúc, nếu không, được làm cháu của ông là phúc khí tu luyện mấy đời của cháu”
“Không làm cháu nội được, vậy làm cháu dâu không tốt sao?”
“Ha ha ha hai”
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, thì thấy Bạc Tuấn Phong đi vào phòng bệnh.
Anh đã thay bộ âu phục, cả người tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.
Ông cụ Bạc thấy anh mới đến, sắc mặt vô cùng khó coi, trở nên âm trầm.
“Sao bây giờ mới tới? Nếu Ngọc Hân xảy ra chuyện xấu gì, ông sẽ bắt cháu hỏi tội”
Vân Ngọc Hân nhẹ nhàng đè tay ông ta lại, nhỏ giọng làm nũng: “Ông nội, cháu không sao rồi… Anh Tuấn Phong bận rộn công việc, không sao ạ.
”
Bạc Tuấn Phong gật đầu xem như chào Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh.
Sau khi anh đi vào, hai người đều hơi lúng túng.
Cho dù Vân Ngọc Hân là con dâu tương lai của nhà họ Bạc, nhưng đối với Bạc Tuấn Phong, hai người thực sự rất kính sợ.
Hiện giờ quyền lực của nhà họ Bạc đều nắm ở trong tay anh.
Nhà họ Bạc lớn hơn trời, mà Bạc Tuấn Phong là trời của Thiên Ngạo Ánh mắt Bạc Tuấn Phong nhìn về phía ‘Vân Ngọc Hân, anh đột nhiên nói: “Cháu có việc, muốn nói riêng với Vân Ngọc Hân”
Sau khi nói xong, anh nhìn lướt qua Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh với vẻ đầy ý tứ hàm xúc.
Ông cụ Bạc nói thầm một câu: “Cháu nói của cháu, còn cần bọn ông tránh đi sao?”
“Ông nội, tránh đi một lát đi”
“Tên nhóc này.
Vân Lập Tân lập tức dỗ dành: “Ai da, nói không chừng hai đứa muốn bàn bạc chuyện đính hôn đấy, tôi đi với ông tới vườn hoa tản bộ một lát.
”
“Đúng vậy, vẫn luôn ngồi như vậy, quá buồn bực, để hai đứa nói chuyện trước đi”
Lâm Tĩnh Anh và Vân Lập Tân một trái một phải, đỡ ông cụ ra cửa.
Cửa đóng lại Bạc Tuấn Phong đi tới bên cửa sổ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén cửa lên, nhìn màn đêm ở bên ngoài cửa sổ một lát.
“Anh Tuấn Phong…”
Vân Ngọc Hân ở sau người phá vỡ im lặng trước: “Hai ngày nay anh bận rộn như vậy…”
Vẻ mặt Bạc Tuấn Phong không chút thay đổi xoay người, nhìn Vân Ngọc Hân hóa đá trên giường, lông mày nhíu chặt.
“Vân Ngọc Hân, chúng ta hủy bỏ hôn ước.
”
Một câu đơn giản, không phải câu bàn bạc, mà là câu ra lệnh.
“Hủy, hủy bỏ hôn ước?”
‘Vân Ngọc Hân cố gắng giật giật khóe miệng, miễn cưỡng cười đùa nói: “Anh Tuấn Phong, hôm nay không phải ngày cá tháng tư, trò đùa này không buồn cười đâu”
“Cô cảm thấy tôi đang nói đùa à?”
*.
.
” Säc mặt Vân Ngọc Hân hoàn toàn đông cứng: “Vì… Vì sao?
“Không vì sao hết”
Bạc Tuấn Phong nói như thường lệ “Chuyện này, tôi sẽ tùy ý tuyên bố”
“Là vì Vân Giai Kỳ sao?” Bỗng nhiên Vân Ngọc Hân kích động nói: “Bởi vì cô ta trở lại, cho nên anh vội vàng muốn đá em sang một bên?”