Chương 1303
Anh lần mò lấy điện thoại ra, nhưng phát hiện ra rằng điện thoại không có tín hiệu.
Vân Giai Kỳ liếc nhìn điện thoại, mí mắt giật giật Điện thoại Iphone.
Điện thoại Iphone luôn luôn tồn tại vấn đề.
Ở tầng hầm rất khó bắt tín hiệu, chưa nói đến là xuống tới tầng âm mấy rồi.
“Chỉ có thế đợi người tới cứu thôi”
Vân Giai Kỳ nhấn nút khẩn cấp, nhưng không có phản hồi.
Trong lòng cô “lộp bộp” một chút.
Cô cố gắng nhấn tầng trệt một lần nữa.
Văn như cũ không có phản hồi.
Hệ thống điện tử cũng bị trục trặc rồi Bạc Tuấn Phong nói: “Quản lý thang máy có người túc trực 24/24 giờ”
Sẽ có người đến sớm thôi Vân Giai Kỳ gật đầu, leo đến ngồi cạnh bên anh.
Cô nhìn Bạc Tuấn Phong, hiếm khi hai người có không gian riêng như vậy, nhưng cô không ngờ lại vào tình cảnh như vậy.
Vân Giai Kỳ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng vẫn có một hơi thở ngột ngạt trong lồng ngực cô.
Cô bỗng nhiên nói: “Không được kết hôn”
Bạc Tuấn Phong nhướng mày nhìn về phía cô: “Không được cùng…không được kết hôn cùng với Mộ Ngọc My.
“Lý do là gì?
“Anh thích cô ta sao?” Vân Giai Kỳ đột nhiên quay mặt lại, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Anh thích cô ta sao”
Bạc Tuấn Phong cười cong môi: “Câu này em hỏi nhầm người rồi”
“Tại sao chứ? Câu hỏi này có khó trả lời vậy sao?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Thích là cảm giác như thế nào?”
Sau đó Vân Giai Kỳ mới nhận ra rằng căn bệnh Asperger của Bạc Tuấn Phong có năng lực đồng cảm cực kỳ thấp, rất khó để hiểu được cảm giác thích một người là như thế nào.
Nhưng đối với cô, không phải như vậy.
Bạc Tuấn Phong sẽ nói với cô, thích cô, và yêu cô.
Nhưng bây giờ anh mất trí nhớ, có lẽ, trí nhớ đã mất, nhưng vẫn còn tôn tại bản năng tình cảm.
Theo bản năng anh có thể chống lại Mô Ngọc My, nhưng đúng bản năng đối với cô ta thì có sự gần gũi, cảm giác thân mật Vân Giai Kỳ nắm chặt tay, đột nhiên ôm lấy mặt: “Anh không biết thích là cảm giác như thế nào sao?”
Bạc Tuấn Phong vẫn lạnh lùng nhìn cô như cũ.
‘Vân Giai Kỳ đột nhiên tiến lại gần, hôn lên môi của anh.
Cô hôn thật mạnh, giống như bỏ cả tâm hồn vào đó.
Cái miệng nhỏ nhãn của cô lập tức sát vào môi anh, Bạc Tuấn Phong không có bất kỳ phản ứng đề phòng nào.
Anh nên đấy cô ra mới đúng Nhưng đôi môi ấm áp lại áp lên đôi môi lạnh giá của anh, anh thực sự, cảm thấy nhịp tim của mình đã lỡ mất vài nhịp.
Anh theo bản năng của mình, muốn lấy thêm hơi ấm từ cô.
Vân Giai Kỳ bỏ môi ra nhìn anh: “Có cảm giác thế nào?”
Bạc Tuấn Phong nhíu mày, Vân Giai Kỳ lại hỏi: “Anh muốn cái gĩ Người đàn ông này đột nhiên nghiêng nửa người, ôm chặt lấy cố cô, chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Không giống như cô tấn công nhẹ nhàng, anh bất kế làm cái gì, đều tuyệt đối khống chế ham muốn.