Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 1364



Chương 1364

Trên mặt Bạc Ngạn Thiên lúc này mới lộ ra nụ cười: “Được!”

Ông ta nhận trà Mộ Ngọc My đưa, khẽ nhấp một hớp rồi để chén trà sang một bên, nói với cô ta: “Kính trà rồi thì con chính là con dâu mà nhà họ Bạc chấp nhận, sau này chính là người một nhà với chúng ta rồi”

Theo như truyền thống nhà họ Bạc, hễ đã kính trà rồi thì được xem như là con dâu mà nhà họ Bạc tán thành.

Mộ Ngọc My nở một nụ cười ngọt ngào, đứng dậy một cách khéo léo.

Cô ta lại bưng một chén trà đến quỳ trước mặt Bạc Phong Chiến, đổi giọng nói: “Cha, con mời uống trà ạI”

Bạc Phong Chiến nhìn chén trà cô ta đưa đến nhưng lại chậm chạp không nhận, trong một giây ngẩn ngơ ánh mắt ông ta đột nhiên rơi lên người Vân Giai Kỳ. Khoảng thời gian Bạc Tuấn Phong ở bệnh viện, luôn là cô gái này ở bên cạnh Tuấn Phong.

Mặc dù lúc con trai còn rất nhỏ, ông ta đã rời khỏi nhà họ Bạc, đã có môt khoảng thời dian náo loan với Bac Noan Thiên đòi cắt đút quan hê cha con, nhưng đối với đứa con trai này thì người làm cha sao có thế không quan tâm chứ? Suy cho cùng là máu mủ ruột thịt, Bạc Phong Chiến hiểu rõ trong lòng, cuộc hôn nhân này là do một tay Bạc Ngạn Thiên sắp Cũng giống như lúc ông còn trẻ vậy.

Ở nhà họ Bạc, tự do là một chuyện vô cùng xa xi.

Lễ nào con trai của ông cũng sẽ giảm lên vết xe đố giống như ông sao?

“Phong Chiến!” Bạc Ngạn Thiên ở bên cạnh nhắc nhở: “Tại sao không tiếp trà?”

Lúc này Bạc Phong Chiến mới nhận chén trà, không yên lòng mà uống một hớp.

Mộ Ngọc My lại lần lượt kính trà cho Bạc Kinh Hồng, Lê Tú Cầm và từng thành viên trong nhà họ Bạc.

“Mẹ Ba, mời mẹ uống trà ạI”

Lê Tú Cầm nhận trà nhưng chưa uống mà Mộ Ngọc My đã đứng lên.

Sắc mặt Bạc Tiêu Dương ở bên cạnh khẽ trầm trọng hơn.

Lúc kính trà những người trước, dù là Bạc Ngạn Thiên hay Bạc Phong Chiến, Mộ Ngọc My đều đợi những người đó uống xong mới đứng dậy. Lê Tú Cầm còn chưa uống mà cô ta đã đứng lên, rõ ràng là không thèm nế nang bàta.

Lê Tú Cầm cũng có tức giận trong lòng, Bạc Phong Minh tài hoa mất sớm, bà ta và Bạc Tiêu Dương lẻ loi cô độc sống với nhau, địa vị trong nhà họ Bạc cũng không cao.

Nhà giàu có trước giờ tuân theo quy tắc, địa vị của con phụ thuộc vào địa vị của mẹ, thế nhưng bà ta là bà Ba, hơn nữa lại không có cách nói mẹ quý nhờ con. Nên mặc dù Bạc Tiêu Dương xuất sắc thế nào, cũng nhận được sự công nhận của Bạc Ngạn Thiên, còn địa vị của bà ta trước giờ vẫn thấp hèn như vậy.

Từ đáy lòng bà ta cũng tức giận nên tiện tay đặt chén trà sang bên cạnh, không đụng đết Bạc Ngạn Thiên nói: “Ngọc My, ông nội đã chuẩn bị lễ hậu hĩnh cho con”

Dứt lời, một chiếc rương đỏ thắm được mang đến.

“Mởïra xem thử đị!”

“Vâng”

Mộ Ngọc My mở hộp ra, bên trong hộp là các thỏi vàng được xếp chỉnh tề ngay ngắn, cô ta kinh ngạc nhìn Bạc Ngạn Thiên, thốt lên: “Ông nội.”

Trong chiếc rương này, mỗi một thỏi vàng đều có giá sáu trăm triệu, cả một rương đầy vàng phải lên đến hơn ba mươi tỷ.

Ở những gia đình bình thường khi kính trà đều được cho lì xì. Nhưng kiếu dòng họ quyền quý giống như nhà họ Bạc mà kính chén trà thi quà nhận được không nhỏ đâu.

Quản gia bưng trà đến bên cạnh Vân Giai Kỳ, nói với cô: “Cô Vân Giai Kỳ, mời cô kính trài”

Vân Giai Kỳ bưng chén trà lên, đi đến trước mặt Bạc Ngạn Thiên, quỷ gối xuống: “Con mời ông nội uống tr: ‘Sắc mặt Bạc Ngạn Thiên khẽ biến đối. Lúc trước Mộ Ngọc My kính trà sắc mặt của ông ta vẫn còn ôn hoà, giờ đến lượt Vân Giai Kỳ kính trà thì sắc mặt ông ta biếu hiện ra rõ ràng lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Bạc Ngạn Thiên nhận lấy chén trà, uống một ngụm nhỏ rồi tuỳ tiện để qua một bên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.