Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 137



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mấy bé gái không cam lòng.

“Dựa vào cái gì chứ?”
“Dựa vào cái gì mà chỉ có cậu được gọi cậu ấy ấy là anh, còn chúng mình thì không được chứ?”
“Đúng đó, đúng đó! Tại sao cậu lại chiếm đoạt Vũ Minh làm của riêng mình vậy hả?”
“Chúng mình cũng muốn gọi cậu ấy là “anh Vũ Minh”!”
Mạn Nhi khoanh tay trước ngực, khuôn mặt ngây thơ ẩn hiện nét kiêu ngạo: “Bởi vì chỉ có mình mới có thể xưng hô với anh ấy như vậy, không có nguyên nhân gì cả”
Nói xong, cô bé tươi cười với Vũ Minh, đôi mắt cong cong tựa trăng lưỡi liềm: “Anh, có đúng không?”
Tiểu Vũ Minh chăm chú nhìn cô bé, đưa tay lên xoa nhẹ trán cô bé rồi cẩn thận vén những lọn tóc lòa xòa của cô bé ra sau tai.

Cử chỉ thân mật như vậy càng khiến cho các bé gái đố ky!
Trong lòng mấy cô nhóc cực kỳ ghen ghét với Mạn Nhi khi cô bé được Vũ Minh đối xử tốt như vậ Bọn họ ngay cả việc muốn ngồi gần Vũ Minh thôi cũng không được!
Dựa vào cái gì chứ?
Là do Mạn Nhi xinh xắn đáng yêu sao?
Thế nhưng chuyện này cũng không phải chỉ một mình Mạn Nhi tình nguyện.


Bạc Vũ Minh quả thật chỉ thân cận với cô bé, cô bé cũng có vốn liếng để kiêu ngạo.

Bọn họ thì sao, chỉ có thể uất ức ngồi ở hàng ghế sau mà nhìn hai người này tương thân tương ái, ngay cả tư cách để hâm mộ.

cũng không có.

Mạn Nhi không để ý đến sự uất ức của mấy cô bé này, quay sang nói với Vũ Minh: “Anh, hôm nay em mang theo rất nhiều đồ ăn vặt đó”
Tiểu Vũ Minh yên lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy từ túi áo ra một thanh kẹo sữa.

Cậu bé đã từng thấy Mạn Nhi ăn loại kẹo này, cô bé còn rất hào phóng chia cho cậu một nửa.


kẹo sữa bán hết rồi, không phải là đều bị cậu bé mua sạch rồi đó chứ?
Trong lúc cậu bé đang lưỡng lự đã thấy Mạn Nhi đưa thanh kẹo đã ăn dở cho cậu: “Anh muốn ăn không?”
Hành động này của cô bé rước lấy sự ghét bỏ của mấy cô nhóc.


ngồi hàng sau.

“Sao cậu lại đưa đồ đã ăn rồi cho Vũ Minh vậy hả?”
“Cho dù thân thiết thế nào cũng không thể làm như vậy đâu…”
Vừa dứt lời, mấy cô nhóc liền thấy Vũ Minh nhẹ nhàng cầm tay Mạn Nhi, kéo thanh kẹo mà cô bé đã ăn dở cắn một miếng.

Kẹo vừa vào miệng đã tan ra, hương sữa ngập tràn khoang miệng.

Mạn Nhi không quan tâm đến mấy ánh mắt buồn bực phía sau, chỉ hỏi Vũ Minh: “Có ngọt không?”
Cậu bé nhẹ nhàng gậi , đáp lại: “Ừ, ngọt lắm”
Cậu bé hiếm khi mở miệng nói chuyện, mỉm cười lại càng hiếm hoi hơn.

Nụ cười này ngay lập tức khiến mấy cô nhóc kia bị mê hoặc đến ngây ngan.

“Vũ Minh cười lên trông đẹp trai quá!”
“Sau khi lớn lên mình muốn gả cho cậu ấy!”
“Vũ Minh, sau này trưởng thành rồi cậu kết hôn với tớ được.

không?”
“Hừi Sao phải cưới cậu chứ, có cưới cũng phải cưới tớ nhé!”
“Mình muốn gả cho Vũ Minh! Vũ Minh là của mình!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.