Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 17





Vân Lập Tân cười mỉa một tiếng: “Có phải là cô nghe nói Tuấn Phong đính hôn với Ngọc Hân, cô không cam lòng, cho nên vội vàng trở về gây rối?”
Vân Giai Kỳ lạnh lùng nhìn thoáng qua Vân Ngọc Hân được ông ta bảo vệ ở sau người, lạnh lùng thốt lên: “Ông đang đổ oan cho tôi đấy, thứ nhất, tôi không có mục đích này, thứ hai, gây rối sao? Người có hôn ước với Bạc Tuấn Phong là tôi, nếu nói gây rối, on gái tốt Vân Ngọc ừ trong, cướp đi hôn chẳng lẽ không ph: Hân của ông gây ước của tôi?”
“Cho nên cô muốn trả thù chúng tôi, phải không?”
Vân Lập Tân lườm cô: “Nếu cô không chết, vì sao lúc trước làm giả lừa gạt chúng.

Thi thể kia là có chuyện gì? Cả thủ đô đều biết cô đã chết, bây giờ cô đột nhiên trở về, cô đây là đang tạo nghiệp chướng gì?”
“Nghiệp chướng? Trả thù? Sao là nghiệp chướng được, không phải là tôi thành toàn cho các người rồi sao? Không phải các người một lòng vội vàng muốn gả Vân Ngọc Hân cho Bạc Tuấn Phong sao? Tôi không chết, sao thành toàn được cho các người? Bây giờ các người cũng coi như đạt thành ước muốn, Vân Ngọc Hân mẹ vinh nhờ con đính hôn với Bạc Tuấn Phong, thực sự đúng là đáng chúc.

mừng, trái lại bây giờ trả đũa, nói tôi về trả thù sao?”
©ô nói xong, tới gần Vân Lập Tân một bước: “Ông cũng xứng sao?”
“Vô liêm sỉl”
Vân Lập Tân giơ tay lên, ước gì có thể tát cô một cái.

Vân Giai Kỳ lại ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt ông ta.

Ông ta nhất thời không ra tay được.

Vân Lập Tân vung tay một cái, oán hận nói: “Tôi biết trong lòng cô có ấm ức! Nhà họ Bạc có hôn ước với nhà họ Vân, người có hôn ước với Tuấn Phong cũng là cô! Nhưng ông cụ Bạc thích Ngọc Hân, ông ấy nhìn Ngọc.

Hân lớn lên từ nhỏ, đối với con bé có trăm loại yêu thương, ông ấy không thích cô, hôn ước này, sao là một mình tôi nói giữ lời? Hơn nữa cô cũng không nghĩ lại xem, cô có thân phận gì?”
Sắc mặt Vân Giai Kỳ khẽ cứng đờ.


Cô nhấch miệng, hỏi lại: “Tôi có thân phận gì? Ông Vân, tôi rất tò mò, tôi có thân phận gì, mong ông chỉ giáo?”
“Đúng vậy, cô là con gái ruột của tôi, nhiều năm thua thiệt như v: không phủ nhận.

Nhưng cô bảo tôi mặt với cô như thế nào?” Vân Lập Tân nhìn chăm chăm Vân Giai Kỳ: “Cô là do gái nhảy nuôi lớn! Cô có biết lúc cô mới về nhà họ Vân, tôi tổ chức tiệc sinh nhật cho cô, đám người thân bạn bè bàn tán về cô thế nào không? Bọn họ nói cô do gái nhảy nuôi lớn, nói cô không sạch sẽ, nói cô đi theo người phụ nữ kia, từ nhỏ đã tai mắt thấm nhuần hoạt động nam nữ, trong lòng đã dơ bẩn”
“Sự thực chứng minh, cô thực sự có bản lĩnh! Sớm biết cô vô liêm sỉ như vậy, năm năm qua lừa gạt chúng tôi như vậy, lúc trước tôi nên kìm lòng, để cô ở chỗ người phụ nữ kia, tự sinh tự diệt!”
Vân Giai Kỳ nghe thấy thế, giận quá hóa cười.

Nhiều năm như vậy, cô ở nhà họ Vân tùy mặt gửi lời, trải qua một năm lại một năm, trái tim đã sớm luyện thành thép.

Nhưng nghe Vân Lập Tân nói nửa câu sau, ánh mắt cô hơi đổi.

Vân Giai Kỳ cười giễu cợt nói: “Không sạch sẽ? Trong lòng cũng dơ bẩn? Ồ, hay cho một câu tự sinh tự diệt.

Hóa ra, ông Vân vẫn coi tôi vô liêm sỉ, lĩnh giáo.


“Cô đừng nói chuyện với tôi kỳ lạ như thết Tôi cảnh cáo cô, hôn ước giữa Ngọc Hân và Tuấn Phong, không cho cô quấy rối, nếu không đừng trách tôi lòng dạ độc ác”
“Trái lại tôi có chút chờ mong, ông Vân muốn “lòng dạ độc ác” đối phó tôi, không ngại, mỏi mắt chờ mong”
Vân Giai Kỳ nói xong, đi qua người ông ta.

Bất chợt nghĩ tới chuyện gì đó, cô đột nhiên xoay người, khinh miệt nói: “Đúng rồi, sau này đừng nói với người ngoài, tôi là con gái ruột của ông, trăm ngàn lần đừng tìm quan hệ họ hàng với tôi, bây giờ tôi không họ Vân, họ “Tống”
Sau khi nói xong, ánh mắt cô lạnh lùng như có thể đâm thủng linh hồn, nhìn lướt qua ba người, tao nhã rời đi.

Cửa hàng trưởng chảy đầy mồ hôi lạnh nói với Vân Giai Kỳ: “Cô Tống đi thong thả”
Lúc này Vân Lập Tân mới lấy lại tỉnh thần, nhìn về phía cửa hàng trưởng: “Cô ta họ “Tống’ sao?”
“Vô liêm sỉ, đúng là vô liêm sỉ! Cô ta thậm chí ngay cả nhà họ Vân đều không để vào mắt, ngay cả họ “Vân này cũng không cần!”
“Cửa hàng trưởng, bộ lễ phục này treo ở phòng trưng bày số một được không?”
Nhân viên cửa hàng cẩn thận đưa “bóng đêm Milan” qua, lễ phục được cho vào túi chống bụi Nhân viên cửa hàng giơ lên cao, làm tạo.

ra một nếp nhăn.

Vân Ngọc Hân nhìn về phía lễ phục, nhíu mày, đột nhiên hâm mộ nói: “Bộ lễ phục này.

thật đẹp.



Lâm Tĩnh Anh nhìn thoáng qua lễ phục, đây là bộ đồ Vân Giai Kỳ vừa mới mặc.

Đúng là rất đẹp.

Bà ta cũng chưa từng thấy bộ lễ phục nào đẹp như thế.

Vân Ngọc Hân lộ ra biểu cảm hâm mộ.

nói: “Nếu con có thể có một bộ lễ phục như vậy thì tốt quá rồi”
Vân Lập Tân nghe thấy thế, lập tức nói với cửa hàng trưởng: “Đưa bộ lễ phục kia tới đây cho tôi xem, Ngọc Hân thích”
Cửa hàng trưởng có chút khó xử, giải thích: “Đây là lễ phục của cô Tống”
ô ta tốn bao nhiêu tiền đặt?”
“Bộ lễ phục này là anh Tống mua, số lượng cụ thể, chúng tôi không rõ…”
ộ lễ phục này, tôi muốn”
Vân Lập Tân nhìn về phía Vân Ngọc Hân, Ờ ha mua bộ lễ phục này tặng cho.

Vân Ngọc Hân ra vẻ khó xử nói: “Chuyện này làm sao mới tốt đây? Đây là lễ phục của Vân Giai Kỳ, con không thể lấy được”
“Đồ của cô ta, vì sao con không thể mặc?”
“Bộ lễ phục này chỉ có một chiếc, là do.

Ashley thiết kế, hẳn là rất đắt…” Vân Ngọc Hân cẩn thận nói xong, đồng thời nhìn về phía lễ phục với vẻ hâm mộ: “Đúng là rất đẹp, con mặc lên người, chắc chản không đẹp bằng cô ta”
“Làm sao có thể?” Lâm Tĩnh Anh cười nói: “Ngọc Hân nhà chúng ta mặc lên người, chắc chẳn mặc càng đẹp hơn.

Lập Tân, bộ lễ phục này, cho dù tốn bao nhiêu tiền, ông cũng phải mua cho Ngọc Hân, hiếm khi Ngọc Hân thích một thứ gì”
Vân Ngọc Hân muốn nói lại thôi Cửa hàng trưởng luống cuống: “Bộ lễ phục này là của cô Tống kia, chúng tôi chỉ bảo quản hộ mà thôi.

.



“Cô nghĩ rằng tôi không mua nổi à?” Vân Lập Tân hừ lạnh một tiếng: “Cho dù bao.

nhiêu tiền, chỉ cần cô ta nói, tôi sẽ cho cô ta”
“Chuyện này…”
Lâm Tĩnh Anh nói với ý tứ hàm xúi làm cửa hàng trưởng, tôi tin tưởng cô sẽ không vì một bộ lễ phục, khiến MacQueen rơi vào nguy hiểm đúng không? Dù sao nhà họ.

Vân cũng có chút địa vị ở thủ đô, nếu nhà họ ‘Vân muốn nhằm vào, chỉ sợ nhãn hiệu này cũng khó đặt chân ở thủ đô!”
Lâm Tĩnh Anh vừa nói ra những lời này, không thể nghi ngờ là lấy danh nghĩa của nhà họ Vân, tạo áp lực với MacQueen.

Cô “Chuyện này…” Cửa hàng trưởng kiên trì nói: “Để tôi đi nói chuyện với cô Tống.


Vân Giai Kỳ còn chưa lái xe đi xa, thì nhận được cuộc gọi của cửa hàng trưởng.

Mới nghe máy, cửa hàng trưởng mang theo khóc nức nở nói: “Cô Tống, làm sao bây giờ? Nhà họ Vân nhìn trúng bộ lễ phục, cố ý muốn lấy nó, tôi luôn giải thích mãi, bộ lễ phục này thuộc về cô, nhưng bọn họ lấy danh nghĩa nhà họ Vân tạo áp lực, làm sao bây giờ? Làm sao bây.

giờ?
Vân Giai Kỳ nghe thấy thế, nhưng không bất ngờ: “Vân Lập Tân muốn mua bộ lễ phục kia cho Vân Ngọc Hân sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.