Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 2: “tổng Giám Đốc Bạc Người Đã Tìm Được Nhưng Mà”





Bệnh viện, vệ sĩ nhanh chóng tiến vào.

trong đại sảnh bệnh viện Bạc Tuấn Phong đi vào phòng cấp cứu.

Ngọn đèn trắng bệch.

Trên giường phẫu thuật, mành che âm thanh điện tâm đồ bằng phẳng chói tai không thôi.

“Xe gặp tai nạn ở trên đường quốc lộ, trên đường đưa tới bệnh viện không chữa trị được mà mất mạng…”
“Lục phủ ngũ tạng của cô Vân Giai Kỳ bị đâm nát, xương sườn gãy đâm vào trái tim…
Tổng giám đốc Bạc, mong nén bi thương!”
Phía sau, bác sĩ cẩn thận nói: “Tống giám đốc Bạc, anh đừng nhìn thì hơn, thi thể đã hoàn toàn biến dạng…”
Còn chưa nói dứt lời, người đàn ông đã “xoẹt” một tiếng, kéo mành ra.

Trên giường, thi thể được vải trắng phủ lên, máu tươi nhiễm ưới.

Gương mặt tuấn tú của người đàn ông âm trầm, tay vén tấm vải trắng lên.

Nhưng khi thấy gương mặt đã thay đổi hoàn toàn kia, tiêu cự đồng tử của anh lập tức tan rã.

Dưới vải trắng, một bàn tay vô lực buông xuống để ở bên giường, máu tươi chảy xuống.

Anh đi tới kéo cái tay kia, cái tay đã chậm rãi trở nên cứng ngắc.


Bên tai truyền tới tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non.

Y tá ôm đứa trẻ sơ sinh đi tới bên cạnh Bạc Tuấn Phong.

“Tổng giám đốc Bạc, đây là cục cưng của anh! Ba bào thai, chỉ bảo vệ được một…”
Bạc Tuấn Phong không ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ nhìn chằm chẳm thi thể, coi như không nghe thấy.

Y tá nước mắt rưng rưng nói: “Tổng giám đốc Bạc, anh ôm đứa bé đi, cô Vân Giai Kỳ đã….

Chúng tôi vội vàng mổ, rất không dễ dàng mới giữ được đứa bé này…”
“0a oa oa.

Tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh tê tâm liệt phế.

Bạc Tuấn Phong nhìn về phía đứa bé sơ sinh trong tã lót, vì sinh non không đủ tháng, nên cục cưng nhỏ hơn một chút Cơ thể nho nhỏ cuộn tròn thành một cục, làn da đứa bé đều đầy nếp nhăn, khóc tới mức gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên Anh không kìm lòng nổi giơ tay, muốn chạm vào gương mặt đứa bé.

Tay nhỏ của cục cưng đột nhiên năm lấy ngón tay anh.

Tay nhỏ như vậy, nhưng dùng lực như thế.

Vừa mới cầm tay anh, cục cưng giống như cảm thấy an tâm, vậy mà không khóc nữa.

Nhìn gương mặt giống mình y như đúc, Bạc Tuấn Phong thương tiếc ôm đứa bé vào trong lòng, trái tim giống như bị cắt thành nghìn chục nghìn mảnh nhỏ…
Năm năm sau.

Thời gian trôi qua rất nhanh, năm tháng như thoi đưa.

Nhà trẻ Sao Mai, trong văn phòng của hiệu trưởng.

Vẻ mặt hiệu trưởng ảo não ngồi trước bàn làm việc, ngón tay nhẹ nhàng xoa trán, đối mặt với người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha với tư thế từ trên cao nhìn xuống, đau đầu không thôi.

“Sao Mai là trường học quý tộc nổi tiếng ở thủ đô, nhưng lựa chọn học sinh thế nào.

đây? Hai đứa bé này mới bốn tuổi, đã biết bắt nạt người khác, lớn lên sẽ như thế nào hả? Sao cha mẹ bọn chúng còn chưa tới?”
Người phụ nữ trang điểm đậm, trong lòng ôm một đứa bé mập mạp trên trán dính băng keo cá nhân, tức giận trách mắng.

“Nếu trường học không xử lý tốt chuyện này, tôi sẽ để truyền thông đăng tin! Tôi cũng không muốn con tôi tiếp nhận giáo dục ở.

cùng trường với cặn bã tương lai như vậy!”

Người phụ nữ càng mắng càng oai phong.

Đứa bé mập trong lòng vẫn đang khit mũi, cô ta cúi , trấn an: “Đừng khóc, mẹ ở đây, có mẹ ở đây rồi, người nào dám bắt nạt con mẹ?”
Cô ta vừa an ủi, vừa hung dữ trừng hai đứa bé ngồi trên hai chiếc ghế nhỏ ngồi đối diện.

Đứa bé nam tuấn tú khôi ngô, đứa bé gái xinh đẹp đáng yêu.

Hai đứa bé mặc đồng phục âu phục, trên đỉnh đầu có đội một chiếc mũ tròn màu vàng nhạt.

Bộ dạng của hai đứa bé có chút tương tự, đều có ngũ quan xinh xản, làn da trắng nõn, đôi mắt trong suốt long lanh.

Nhất là thần thái chuyện nhỏ không đáng kể, ngay cả tần suất chớp mắt đều đồng bộ một cách đáng ngạc nhiên.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Vân Giai Kỳ đẩy cửa đi vào Hiệu trưởng vừa thấy là cô, cũng đứng dậy: “Mẹ Mạn Nhi, cô đã đến rồi!”
Vân Giai Kỳ gật đầu chào.

Đang họp hiệu trưởng đột nhiên gọi điện thoại tới, nói là con gái của cô đánh bạn nhỏ.

khác ở trong trường, cha mẹ đối phương quậy tới tận cửa.

Cha mẹ ở trên ghế sô pha cũng đứng dậy: “Hừ! Cuối cùng cũng đến đây, trái lại tôi muốn nhìn xem, cô ta định nói thế nào với con trai nhà tôi đây?”
“Mẹ!”
Đứa bé lolita vốn im lặng ngồi trên ghế sô pha lập tức nhào vào trong lòng Vân Giai Kỳ, ấm ức tới mức đỏ mắt.

Cô bé ôm vai Vân Giai Kỳ, chà xát vào cổ cô, cái mũi khit khịt vài cái.

Vân Giai Kỳ đau lòng bế Mạn Nhi lên.


“Mạn Nhị, làm sao vậy?”
“Làm sao vậy à? Con gái nhà cô cấu kết với bạn nhỏ khác bắt nạt con tôi, bình thường cô dạy con mình thế nào hả, vậy mà đánh người? Cô nhìn mặt con tôi xem, bị con bé cào thành thế nào rồi hả?”
Vân Giai Kỳ không để ý tới cô Mạnh, mà nhìn về phía hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp.

Hiệu trưởng lúng túng nói: “Lúc ngủ trưa, bồng nhiên Mạn Nhi cào Nguyên Bình, Nguyên Bình đẩy Mạn Nhi, sau đó bạn nhỏ khác bảo vệ Mạn Nhi, bạn nhỏ Nguyên Bình bị thương, trán bị rách khâu ba mũi.


“Bạn nhỏ kia đâu?”
Vân Giai Kỳ nhìn theo ánh mắt của hiệu trưởng, nhìn về phía đứa bé kia.

Đứa bé cũng đang nhìn cô, ngũ quan xinh xăn, đôi mắt trắng đen rõ ràng, lông mi dày và cong tự nhiên, giống như lông phượng đen, đôi mắt như mặc ngọc không nhiễm một chút tạp chất nào.

Trên đồng phục của đứa bé này, có một bảng tên Bạc Vũ Minh.

Vân Giai Kỳ ngớ ra một lát, vì đứa nhỏ này, vậy mà có gương mặt giống người đàn ông kia y như đúc.

Nghiễm nhiên là phiên bản thu nhỏ của anh.

Chẳng lẽ.

Cậu bé là…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.