Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 226





Bạc Tiêu Dương giật mình: “Cô tới đó làm gì?”
“Cậu có chịu đi không? Không đi thì tôi xuống xe, bới nói nhảm đi”
Bạc Tiêu Dương hừ lạnh một tiếng, đạp ga, chiếc xe vọt đi như một mũi tên.

Mật độ xe cộ tham gia giao thông quá nhiều, khiến đường phố tắc cứng.

Vân Giai Kỳ quay đầu nhìn quang cảnh đường phố ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng.

Bạc Tiêu Dương ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Porsche XWT199 là xe của cô sao?”
Vân Giai Kỳ vừa nghe thấy tên biển số xe liền quay đầu lại, híp mắt nhìn chăm chằm Bạc Tiêu Dương.

Trước kia cô có định cư ở Mianmi một thời gian, Mianmi thuộc Florida, chiếc xe đó là cô mua ở Florida, cũng chính cô đã lái chiếc xe đó vượt qua xe của Bạc Tiêu Dương.

Cậu ta điều tra cô?
Bạc Tiêu Dương thấy Vân Giai Kỳ không lên tiếng trả lời, liền nói đùa: “Sao, xe của cô mà cô lại không thừa nhận sao?”
“Cậu cho người điều tra tôi sao?”
Cậu ta điều tra tất cả những chiếc xe do cô đứng tên sao?
Nghe thấy Vân Giai Kỳ hỏi ngược lại như vậy, sự nghỉ ngờ trong lòng Bạc Tiêu Dương cuối cũng đã được chứng thực, đôi mắt liền trở nên sắc bén: “Ô? Qủa nhiên là cô”

Vân Giai Kỳ không nói nên lời.

Cô không ngờ năm đó khi cô tùy tiện lên nui đua xe lại bị người đàn ông này ghi nhớ đến tận bây giờ.

“Sau đó thì sao?”
Vân Giai Kỳ thấy Bạc Tiêu Dương đã điều tra rõ mọi chuyện, cũng lười nhác phù nhận: “Cậu muốn thế nào?”
“Chẳng muốn gì cả, chỉ là không ngờ, hóa ra người đó lại là cô” Bạc Tiêu Dương cảm thấy thật mỉa mai.

Cậu ta biết Vân Giai Kỳ.

Trong ấn tượng của cậu ta, cô được người nhà họ Bạc miêu tả là một người ti tiện thấp hèn, một con cừu nhỏ được.

Bạc Tuấn Phong giữ bên người làm trò vui.

Không ngờ cô vẫn có nhiều thân phận phức tạp như vậy.

Bạc Tiêu Dương từng du học lâu năm nên có mối quan hệ rất rộng rãi với nhiều người.

Cậu ta đã đoán được đại khai câu chuyện phía sau Vân Giai Kỳ, nên cậu ta không khỏi nhìn cô với một con mắt khác.

Vân Giai Kỳ nói: “Cậu không từ mọi thủ đoạn để điều tra tôi, không kế là vì năm đó không can tậm bị thua dưới tay tôi sao?”
Những ngón tay đang cầm vô lăng của Bạc Tiêu Dương liền cứng đờ lại.

Cậu ta lạnh lùng nói: “Khi đó tôi thua cô chỉ là một sự cố mà thôi.


“Ồ, đúng vậy, đó chỉ là một sự cố mà thôi.

Với một tay đua xe điêu luyện như cậu Bạc đây làm sao tôi có thể đủ trình để trở thành đôi thủ của cậu?”
Vân Giai Kỳ vốn chỉ coi đua xe là một trò tiêu khiển, cô không muốn quá chú tâm vào nó.

Nhưng Bạc Tiêu Dương lại vô cùng đam mê đua xe.


Xuất thân của cậu ta khác với Bạc Tuấn Phong, vì vậy cậu ta trưởng thành sớm hơn các bạn cùng lứa tuổi.

Trong đời sống hàng ngày, cậu ta rất chững trạc, trưởng thành, nhưng một khi nhìn thấy đua xe, cậu ta liền trở nên nghiêm túc, nghiêm túc đến mức có chút ngây thơ.

Thua người khác, đặc biệt là thua một con cừu nhỏ như: vậy, cậu ta dĩ nhiên không cam tâm.

“Tôi muốn cô đua một vòng khác với tôi.


“Bỏ đi”
Vân Giai Kỳ tựa hồ bị cậu ta đánh bại, cười khổ: “Tôi không đua với cậu nữa, tôi thua rồi, được chưa?”
“Chưa đua đã nhận thua”
“Bởi vì lúc đó tôi không muốn đua xe với cậu, lúc đó tôi lên núi chỉ là muốn cho tâm trạng khuây khỏa, không muốn đua xe”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Bạc Tiêu Dương càng trở nên khó coi.

Ý cô là, tuy cô không nghiêm túc đua xe với cậu ta, nhưng vẫn có thể dễ dàng thắng cậu ta sao?
Còn gì nhục nhã hơn điều này?
Bạc Tiêu Dương hỏi lại một lần nữa: “Cô có đua không?”
“Không đua” Bây giờ Vân Giai Kỳ không có tâm trạng để nói những chuyện này với cậu ta.

Bạc Tiêu Dương thấy cô dám từ chối mình, sắc mặt cậu ta liền trở nên lạnh lùng: “Cô dám từ chối tôi sao?”
“Sao thế, không được à? Phạm pháp à? Tôi không muốn đua xe với cậu, cậu liền trói tôi lại sao?”

Bạc Tiêu Dương cứng họng.

Vân Giai Kỳ tức giận nói: “Bạc Tiêu Dương, cậu bị làm sao đấy? Hình tượng của cậu quan trọng đến thế à, thua tôi một lần anh liền ôm hận đến tận bây giờ sao? Tôi không đua xe với cậu, thì ảnh hưởng đến vị trí đệ nhất đua xe của cậu à?”
“Tôi không chấp nhận lời từ chối của cô.


“Nếu cậu đã nói như vậy, vậy thì chi bằng để tôi nói thẳng với cậu vậy”
Vân Giai Kỳ nhún vai: “Cậu muốn hai chúng ta đua kiểu gì?
Với năng lực của cậu, chắc chắc cậu đứng đầu thế giới, nhưng tôi không cảm thấy rằng cậu sẽ thắng tôi.

Nếu như cậu đã thua tôi một lần, thì cho dù thi đấu cả nghìn lần cậu vẫn sẽ thua tôi thôi, vậy thì hà cớ gì cậu cứ phải quấn quít lấy tôi đòi đua xe cơ chứ?”
Lời nói của cô vô cùng kiêu ngạo.

Bạc Tiêu Dương bị lời nói của cô làm cho phát hỏa: “Cô tự tin đến vậy cơ à, chẳng lẽ cô cho răng mình sẽ không thua sao?”
Vân Giai Kỳ sờ chóp mũi, không nói gì.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.