Lâm Thanh Thủy đứng ở cửa, nhìn Vân Giai Kỳ xâm phạm lãnh địa, ánh mắt cảnh giác: “Cô là người của Bạc Tuấn Phong?”
“Bạc Tuấn Phong?”
Vân Giai Kỳ xoay người, liếc mắt nhìn một cái.
Ở thủ đô, người có thể gọi thẳng cái tên “Bạc Tuấn Phong”
này không có mấy người.
Người bình thường khi nhìn thấy anh ta, với những người có địa vị cao, liền gọi một tiếng “cậu Bạc “, những người có địa vị thấp thì sẽ gọi một tiếng “tổng giám đốc Bạc”.
“Đúng vậy”
Trái tim của Vân Giai Kỳ như bị kim nhọn đâm vào, nhất là khi cô nhìn thấy tủ giày ở hiên nhà bên cạnh Lâm Thanh Thủy, trên đó bày rất nhiều dép lê in hình hoạt hình của cả nam lẫn nữ.
Bạc Tuấn Phong nói tôi có thể gọi Lòng cô chợt chùng xuống.
Lâm Thanh Thủy lại hỏi: “Vân Giai Kỳ”
Lâm Thanh Thủy sững sờ: “Cái gì?”
“Không phải cô hỏi tôi là ai sao?”
Vân Giai Kỳ nhẹ giọng nói: “Tôi là Vân Giai Kỳ”
Lâm Thanh Thủy sững sờ, nhưng cô ta nhanh chóng nở nụ cười hình như cô biết Tuấn Phong, hôm nay cô đến là có chuyện gì vậy?”
Rốt cuộc cô là ai?”
“Tôi có thể vào trong ngồi được không?”
Vân Giai Kỳ nói xong đột nhiên đẩy cửa ra rồi đi vào.
Lâm Thanh Thủy vươn tay ra muốn ngăn cản, nhưng Vân Giai Kỳ đã đi tới phòng khách.
Cô ta nhíu mày, xoay người, nhìn bóng lưng Vân Giai Kỳ, khóe miệng chậm rãi rút ra.
Vân Giai Kỳ?
Làm sao cô ta có thể chưa từng nghe qua cái tên này?
Khi vừa mới mở cửa, Lâm Thanh Thủy đã nhận ra người phụ nữ này, nhưng trong lòng cô ta vẫn chưa thể xác định chính xác.
Mãi cho đến khi Vân Giai Kỳ tự mình thừa nhận, Lâm Thanh Thủy mới nhận ra người phụ nữ trước mặt mình thực sự là Vân Giai Kỳ.
Cô ta sao có thể không biết, hay chưa từng nghe Bạc Tuấn Phong nhắc đến.
Đây chính là người phụ nữ đầu quả tim của người đàn ông này.
Cô ta cho rằng người phụ nữ này đã chết từ lâu, nhưng không ngờ người này vẫn còn sống.
Nhưng nếu đã như vậy thì liền có trò hay để xem rồi.
Cô ta sẽ không dễ dàng buông bỏ cơ hội tốt như vậy.
Lâm Thanh Thủy giả bộ bản thân phải chịu ủy khuất mà đuổi theo, không ngừng chất vấn: “Là ai gọi cô tới? Tôi có đồng ý cho cô vào không?”
Vân Giai Kỳ phớt lờ câu hỏi của cô ta nhìn xung quanh.
Toàn bộ ngôi nhà rất rộng, trên dưới 500 mét vuông, trang trí đặc biệt lộng lẫy, xa hoa.
Phong cách trang trí sang trọng nhẹ nhàng kiểu Pháp, nội thất gỗ nguyên khối, ban công dài 12 mét, đứng trên ban công, xuyên qua tán cây, như muốn phóng tầm mắt ra toàn cảnh thành phố.
Bên cạnh ban công là giá phơi đồ, trên đó đều là đồ của phụ nữ.
Lâm Thanh Thủy nắm lấy cánh tay cô: “Cô dựa vào cái gì khi chưa có sự đồng ý của tôi đã tự tiện vào nhà của người khác?”
Vân Giai Kỳ quay người lại, trong mắt ẩn chứa sắc bén: “Đây là nhà của cô?”
Lâm Thanh Thủy gật đầu, trịnh trọng nói: “Đúng vậy, đây là nhà của tôi, đây là nhà của tôi và Bạc Tuấn Phong”
Vân Giai Kỳ hơi nâng căm lên: “Căn nhà này là do cô đứng tên?”
Lâm Thanh Thủy nhất thời nghẹn lời.
“Nếu như không phải do cô đứng tên thì sao có thể xem như đây là nhà của cô được?”
Lâm Thanh Thủy cười nhạo nói: “Đây là Bạc Tuấn Phong mua cho tôi ở, tại sao lại không tính là nhà của tôi?”
Vân Giai Kỳ không nói chuyện nhìn thấy nhà tắm ở bên cạnh trực tiếp đi vào.
Đèn trong phòng tắm đang sáng.
Cô liếc mắt một cái có thể thấy ở trên đó bày hai chiếc cốc giống nhau, bàn chải đánh răng cùng mẫu, kiểu cặp đôi, trên tường treo hai chiếc khăn tắm.
Một màu đen và một màu trắng.
Bạc Tuấn Phong thích màu đen nhất.
Cô đưa tay ra sờ, chiếc khăn không phải là mới, dấu vết đã từng sử dụng qua.
.