Ngay cả giấu diếm cô cũng không thèm làm, vậy thì còn sợ người khác sẽ chê cười sao?
Rất nhanh đã có người liên lạc với cô ta.
Là lớp trưởng Từ Quyên.
Từ Quyên: “Khánh Linh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Cô ấy không kết hôn nhưng lại có con là sao? Chẳng lẽ tin đồn kia là thật hả?”
Biểu tình trên mặt Trần Khánh Linh vô cùng mờ mịt: “Không biết nữa, tớ cũng chỉ mới vừa gặp người đây thôi, còn chưa nói chuyện với cô ấy được mấy câu.
Hơn nữa, mấy chuyện như thế này sao người ta lại nói cho tớ nghe được chứ”
Từ Quyên: “Xem ra tin đồn kia đúng là thật rồi.
Cô gái Vân Giai Kỳ này, có lẽ thật sự được người bao dưỡng, sinh ra một đứa con hoang, có mẹ nhưng lại không có cha.
Ha ha, nhưng trách ai được bây giờ, tự mình làm thì tự mình chịu chết thôi”
Từ Quyên cũng rất ghét Vân Giai Kỳ.
Lúc trước, khi Vân Giai Kỳ mới chuyển vào lớp, cô hoàn toàn cướp mất đi hào quang của cô ta.
Mặc dù vẻ ngoài của Từ Quyên chỉ tính là bình thường, nhưng thành tích học tập lại không hề tâm thường chút nào, là niềm tự hào của cả lớp.
Kể từ khi Vân Giai Kỳ chuyển đến lớp, bất kể là cuộc thi dù lớn dù nhỏ, Vân Giai Kỳ đều vượt mặt cô ta, bỗng chốc trở thành học trò cưng của các thầy cô trong trường, năm nào cũng dành được học bổng.
Mà học bổng mỗi lớp chỉ có một suất duy nhất, và nó chỉ dành cho người có thành tích xuất sắc nhất.
Hoàn cảnh gia đình của Từ Quyên không tốt lắm, bởi vậy đối với cô ta học bổng là một thứ cực kỳ quan trọng.
Vân Giai Kỳ lấy đi học bổng thì cô ta cam tâm như thế nào được.
Ở trong mắt thầy cô giáo, Vân Giai Kỳ hoàn hảo đến độ không có lấy một khuyết điểm.
Nhưng trên thế giới này là gì có người hoàn mỹ một trăm phần trăm được.
Từ Quyên vẫn luôn để mắt đến Vân Giai Kỳ, vì vậy cho nên lúc hai nữ sinh ở trường bàn tán đồn nhảm chuyện của Vân Giai Kỳ và Lý Khải Luân, Từ Quyên vừa nghe xong lập tức mang những lời này truyền đi cả lớp học.
Chỉ trong chớp mắt, Vân Giai Kỳ từ một cô gái ưu tú, một học sinh tài năng bỗng chốc bị bôi đen thành trà xanh không có mặt mũi.
Trần Khánh Linh: “Từ Quyên, cậu có biết cái túi xách màu bạch kim đính kim cương của Hermes không?”
Từ Quyên làm ở cửa hàng chuyên doanh của Hermes, Trần Khánh Linh lấy được một người chồng là doanh nhân giàu có, vì vậy cô ta thường xuyên đến mua hàng ở cửa hàng chuyên doanh mà Từ Quyên đang làm việc kia.
Khi còn đi học Từ Quyên là lớp trưởng, sau khi tốt nghiệp thì đến làm việc ở cửa hàng chuyên doanh của Hermes, thu nhập tuy coi như cũng không tồi, nhưng để so với Trần Khánh Linh thì vẫn kém rất xa.
Mới đầu, lúc Trần Khánh Linh đến cửa hàng để mua túi xách, trong lòng cô ta còn có chút bất bình.
Nhưng về sau số lần Trần Khánh Linh đến càng thường xuyên hơn, dẫn đến hiệu suất làm việc của cô ta cũng tăng lên theo.
Một người vì thể diện, một người vì năng lực làm việc.
Vì vậy, Từ Quyên và Trần Khánh Linh gần như là quen thuộc với nhau.
Thỉnh thoảng ngày thường Trần Khánh Linh cũng hay mời cô ta đi ăn cơm, quan hệ của hai người có khoảng thời gian vui vẻ hơn.
Lớp phó Hoắc Đông Thành ló mặt ra từ trong nhóm trò chuyện.
Hoäc Đông Thành: “Đã thêm Vân Giai Kỳ vào.
Thật tốt quá.
Chào mừng, chào mừng.
Họp lớp năm nay có đủ nhân số rồi.”
Từ Quyên: “Vân Giai Kỳ gia nhập, nhìn xem Hoäc Đông Thành lớp chúng ta kích động như thế nào kìa”
Những lời này thật sự không phải là đang nói quá.
Trong suốt ba năm học cấp ba, Hoắc Đông Thành một lòng thích thầm Vân Giai Kỳ mà không dám thổ lộ, chuyện này ở trong lớp học được lan truyền rất rộng rãi, hầu như ai cũng biết.
Từ Quyên vừa thấy Hoắc Đông Thành phấn khích như vậy, lập tức nhìn thấu được mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng trong lòng Hoắc Đông Thành vẫn nhớ mãi không quên Vân Giai Kỳ.
Cô ta có chút không cam tâm.
Hoäc Đông Thành kế nhiệm vị trí tổng giám đốc ở công ty của cha cậu ta, tuổi đời còn trẻ nhưng lại sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ.
Lúc còn đi học, Từ Quyên cũng một lòng thầm mến Hoäc Đông Thành, nhưng Hoắc Đông Thành lại không quan tâm đến ý tứ kia cô ta.
Cô ta muốn nhắn tin riêng với Hoắc Đông Thành.