Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 286





Khi còn đi học cô là lớp trưởng, ở trong lớp cũng là được người tâng bốc, sau khi tốt nghiệp, có mấy người học hành kém cỏi ra làm ăn, có chút danh tiếng, cô ta còn không bằng người ta!
Khi đó, Từ Nguyên còn xem thường Vân Giai Kỳ, nhưng bây giờ người ta bám trên nhà họ Bạc, cũng vô cùng nở mày nở mặt!
Cô ta thì sao.

Từ Nguyên nắm chặt tay, cảm thấy chính mình có chút không cam lòng!
Tất cả mọi người nhìn Vân Giai Kỳ, ánh mắt của mỗi người đều giống như có gai độc.

Vân Giai Kỳ đột nhiên cười lớn.

Trong khung cảnh hỗn loạn, nụ cười của cô đặc biệt đột ngột.

“Hahahahahal”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Bạc Tuấn Phong cũng bị giật mình.

“Vân Giai Kỳ, cậu cười cái gì!” Trần Khánh Linh khinh thường nói.


Vân Giai Kỳ cười ra nước mắt, đột nhiên cô ngừng cười, giấy mạnh ra khỏi Bạc Tuấn Phong, đứng lên, nhìn xung quanh một vòng, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Thanh Thủy, cô hoàn toàn không khống chế được cảm xúc!
Lâm Thanh Thủy nói cô ta có đủ tư cách để sinh con cho Bạc Tuấn Phong, mà cô thì không có.

“Hahahahahal”
Vân Giai Kỳ cười đến mức mặt đều đỏ: “Các người cũng quá biết bịa chuyện rồi đi? Đặc sắc, quá đặc sắc rồi”
Trần Khánh Linh kích động nói: “Nói chúng tôi bịa chuyện.

Cậu có bản lĩnh thì đem chuyện giải thích rõ ràng đi!”
“Được thôi!”
Vân Giai Kỳ nói: “Giải thích bắt đầu từ đâu mới tốt đây ta? À, liên quan đến thân thế của tôi…Mẹ tôi là vũ nữ, các người nói lúc nhỏ tôi ở vũ trường uống rượu sao, ừm, điều này tôi không phủ nhận, bởi vì, không uống rượu thì tôi không cách nào học được.

Hơn nữa, nếu như tôi uống rượu, mẹ tôi sẽ bớt được một chút, nếu không để bà ta uống say như vậy, mỗi đêm khó tránh khỏi bị đánh, tôi sợ bị đánh chết, cho nên tôi không dám không uống rượu.

Lúc nhỏ tôi thực sự rất nghèo, năm tám tuổi, tôi lén đi tới tiệm trà sữa làm việc, mười lăm ngàn một tiếng, sau khi tan học, thì đi làm thêm cho đến khi đóng cửa, tôi rất thiếu tiền, vì tiền, tôi thực sự có thể không từ thủ đoạn, giao thức ăn, khiêng khí ga, hahal”
Hơn một nghìn tệ tiền lương đầu tiên kiếm được liền bị người trong trường lấy cắp.


Vân Giai Kỳ vẫn còn nhớ dáng vẻ trốn ở hành lang khóc lóc.

“Mẹ tôi là vũ nữ, không những uống rượu còn đánh bạc, trong nhà nợ rất nhiều tiền, các chủ nợ thường xuyên đến tận nhà tìm tôi, bọn họ lái chiếc xe hơi sang trọng đến trường tìm tôi, đến miệng các người liền trở thành kim chủ bao nuôi tôi rồi? Thật thú vị, hahahaha!”
Vân Giai Kỳ vừa cười vừa khóc.

“Sau đó, đến nhà trường cũng cho rằng tôi ở bên ngoài không biết kiểm điểm, bị người khác bao nuôi, bọn họ tìm tôi nói chuyện, muốn đuổi học tôi, tôi rất sợ hãi liền trốn ở trong chăn khóc.

Khi ấy, tôi cảm thấy rất tuyệt vọng, tôi cũng hy vọng có một người mẹ giàu có, cưng chiều và yêu thương tôi, ít nhất là đừng đánh đập tôi”
Sau một lúc dừng lại, giọng của Vân Giai Kỳ chợt nghẹn lại, “Không ngờ giấc mộng này thành sự thật rồi! Năm mười tuổi, có người nói với tôi, tôi là cô cả nhà họ Vân, lúc mới sinh ra bị ôm nhầm.

Tôi cực kỳ vui vẻ, tôi nghĩ, hóa là bị ôm nhầm, đợi đến khi tôi trở về gia đình ruột thịt, cha mẹ ruột của tôi nhất định sẽ đối tốt với tôi, sẽ không đánh tôi!
Tôi trở về nhà họ Vân, nhưng mà cô gái bị ôm nhầm đó lại không có bị bọn họ đưa đi.

Bọn họ không thích tôi lại thích cô gái đó, mua cho cô †a chiếc váy đẹp nhất, chiếc bánh kem ngon nhất.

Mỗi lần đón sinh nhật, cô ta vĩnh viễn là tiểu công chúa trong mắt mọi người, còn tôi chỉ có thể đứng ở trong góc ngưỡng nộ nhìn cô ta.

Bởi vì, tôi không xứng! Hahahahal”
Vân Giai Kỳ quay người nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, cong môi, làm sao cũng cười không nỗi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.