Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 302



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chỉ có hai người, Bạc Tiêu Dương cũng không có kiêng ky, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cô ấy đâu?”
Lông mày Bạc Tuấn Phong hơi nhíu: “Ai?”
Bạc Tiêu Dương nói: “Anh biết rõ người tôi nói chính là ai”
Bạc Tuấn Phong nói: “Nói tên”
“Giai Kỳ”
Bạc Tiêu Dương nói: “Điện thoại của cô ấy tôi vẫn không gọi được, anh dẫn cô ấy đi đâu rồi?”
Bạc Tiêu Dương vẫn cảm thấy kỳ lạ.

Cậu ta cố ý đi một chuyến tới bệnh viện, Giai Kỳ cũng không ở đó, một đêm không về, gọi điện thoại cũng tắt máy, liên hệ không được, cậu †a đương nhiên là biết, chuyện gì xảy ra.

Bạc Tuấn Phong cảm thấy buồn cười cực kỳ.

Bạc Tiêu Dương đang hỏi tới người nào, lại đang đòi người từ ai?
Anh thật giống như không hiểu rõ.


“Cô ấy ở đâu, không liên quan tới cậu.”
“Bạc Tuấn Phong, không phải anh giam cầm cô ấy chứ?” Bạc Tiêu Dương híp mắt, đi tới kết luận.

Cậu ta hiểu rõ tính cách của người đàn ông này.

Làm việc, từ trước đến giờ ngông cuồng tự đại quen rồi.

Chỉ riêng cái thói tư bản của anh, nhưng mà động đến Giai Kỳ, Bạc Tiêu Dương không cách nào ngồi mặc kệ được.

Bạc Tuấn Phong nói: “Cậu hỏi người của tôi?”
“Phải!”

Bạc Tuấn Phong đột nhiên tóm chặt cổ áo cậu ta, cảnh cáo nói: “Tôi cảnh cáo cậu, Bạc Tiêu Dương, cậu làm cái gì cũng có thể, nhưng nếu cậu dám có ý nghĩ động vào cô ấy, chính là chạm vào giới hạn của tôi!”

Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi đến không phải để làm to chuyện với anh, anh cho rắng, anh giấu cô ấy đi, cô ấy sẽ cam tâm tình nguyện”
Bạc Tuấn Phong hừ lạnh một tiếng: “Cậu đứng trên lập trường nào mà nói với tôi mấy lời này”
Bạc Tiêu Dương đột nhiên ngẩn ra, cũng lập tức phản ứng lại.

Cậu ta đứng trên lập trường gì mà có thể nói chuyện với Bạc Tuấn Phong như vậy?
Cậu ta và Giai Kỳ không có quan hệ gì.

Bạc Tiêu Dương nhíu chặt lông mày, lại nghe giọng nói của Bạc Tuấn Phong mang theo một chút thâm trầm: “Cậu đừng có nói với tôi, cậu động lòng với cô ấy?”
Bạc Tiêu Dương châm biếm lại: “Làm sao, anh quản lý Bạc Vân, vượt lên trên tất cả mọi người, bây giờ ngay cả thất tình lục dục cũng muốn quản?!”
Bạc Tuấn Phong cuối cùng cảnh cáo một câu: “Tôi mặc kệ cậu có động lòng với cô ấy không.

Tình cảm, lại chỉ có một chút, không cho phép cậu có bất cứ cái ý nghĩ lệch lạc gì với cô ấy.

Bằng không, đừng tưởng rằng tôi không dám động vào cậu”
Lời nói của Bạc Tiêu Dương bị nghẹn lại!
Cậu ta cắn răng, nhìn chằm chằm Bạc Tuấn Phong, nhưng mà, đối mặt với một người đàn ông quyền cao chức trọng như vậy, đến cơ hội phản kháng cậu ta cũng không có.

Bạc Tuấn Phong chính là thần ở nhà họ Bạc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.