Lúc này ở trên sân, Vân Giai Kỳ lái chiếc xe có tốc độ cao, cô liên tục dùng vật cản để giảm tốc độ, cuối cùng tốc độ của xe cũng giảm xuống còn bốn mươi mã lực, phía trước là hàng rào an toàn dựng lên bằng lốp xe, cô muốn tránh cũng không tránh được.
Cô giữ chặt tay vịn, đến thời khắc mấu chốt cuối cùng, dứt khoát đạp mạnh phanh xe, cuối cùng phanh xe cũng khôi phục được tác dụng yếu ớt, đầu xe đâm vào tường bảo vệ với tốc độ tương đối an toàn.
Cùng với chấn động lớn, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.
Cho dù đã có mũ bảo hộ nhưng Vân Giai Kỳ vẫn bị chấn động đến mức đầu váng mắt hoa.
Cô kéo phanh tay, đẩy cửa xe đã biến dạng ra, xuống xe, quay đầu nhìn về phía đầu xe đang bốc khói, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Vân Giai Kỳ”
Bạc Tiêu Dương đưa mấy tay đua xe và mấy kỹ sư nhanh chóng chạy tới.
Cậu ta đi tới trước mặt cô, lo lắng nắm chặt lấy bả vai cô, quan sát cô thật kỹ từ trên xuống dưới.
Sau khi thấy chỉ bị trây xước một chút ngoài da chứ không bị thương nghiêm trọng, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống, đưa tay ôm chặc lấy cô.
“Không sao thì tốt rồi”
Mới vừa rồi cậu ta còn tưởng cô đã bị lật xe.
Không ngờ cô phản ứng xuất sắc như thế, vượt xa những gì mà cậu ta tưởng tượng.
Vân Giai Kỳ tháo nón bảo hiểm xuống, đưa tay chỉnh lại mái tóc rối bời, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt tái xanh của mấy người kỹ sư kia, thái độ cũng không tốt cho lắm: “Các anh đã bảo trì xe một cách cẩn thận rồi sao?”
“Bảo trì rồi.
“
“Thắng xe xảy ra vấn đề”
Kỹ sư không tin, bước về phía xe, sau khi cẩn thận xem xét một hồi thì sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Thăng xe thật sự đã xảy ra vấn đề.
Người phụ nữ này đúng là không hề đơn giản.
Ánh mắt Bạc Tiêu Dương hiện lên vẻ tức giận: “Sao thắng xe lại xảy ra vấn đề?”
“Không thể nào, trước khi cho xe ra chạy thử tôi đã kiểm tra cẩn tồi, thắng xe chắc chắn không có vấn đề gì cả”
“Anh chắc chắn rồi chứ?”
Bạc Tiêu Dương lên tiếng: “Cũng may là cô ấy không sao cả.
Nếu như xảy ra chuyện vậy thì anh có gánh nổi việc khiến người khác mất mạng không?”
Giọng nói của cậu ta không lớn cũng không nhỏ thế nhưng lại mang theo uy lực vô cùng lớn.
Vị kỹ sư kia bị dọa sợ tới mức cả người mềm nhữn ra, vô lực ngã quy xuống đất, cả người toát mồ hôi lạnh: “Cậu Bạc… tôi… tôi…”
Anh ta cảm thấy vô cùng tủi thân, thế nhưng lại không dám nói được gì.
Tô Mỹ Lệ nhìn thấy cảnh tượng này, im lặng lui trốn sau đám người ở phía sau, chột dạ không nói được lời nào.
Vân Giai Kỳ nhíu mày: “Cũng may là tôi lái xe không nhanh lắm”.
Truyện Truyện Teen
“Một trăm năm mươi kilomet trên giờ, thế mà còn bảo là không nhanh sao?”
Bạc Tiêu Dương không vui lên tiếng: “Thế thì sao mới gọi là nhanh đây?”
Tốc độ một trăm năm mươi kilomet trên giờ khi đi vào vòng cua sao?
Cô thật sự dám làm thế sao?.