Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 520





Rốt cuộc Vân Giai Kỳ này đã sử dụng trò hèn hạ gì mà khiến cho người đàn ông quyền quý nhất Quốc Hoa cũng bị cô ta mê hoặc?
“Loại nào?” Bạc Tuấn Phong cực kỳ không hài lòng với những lời của Mục Tâm Liên.

Mục Tâm Liên nói người phụ nữ này, cô ấy.

Bạc gia, anh không biết lai lịch của lai lịch của cô ấy không trong sạch!” Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Cô nói rõ ràng ra đi”
Lý Đông Hạo nhanh chóng trừng mắt nhìn cô ta ý chừng nhắc nhở Mục Tâm Liên còn nói gì nữa.

Tại sao người phụ nữ này lại thiếu hiểu biết như vậy, Bạc Tuấn Phong đã nói Vân Giai Kỳ là người của anh, vậy mà cô ta còn dám nói xấu Vân Giai Kỳ trước mặt Bạc Tuấn Phong.


Lý Đông Hạo vội vàng nói: “Bạc gia, hóa ra cô ấy là của anh.

Xem ra trong chuyện này có chút hiểu lầm…”
Mục Tâm Liên thấy Lý Đông Hạo kính nể Bạc Tuấn Phong như vậy, cô ta cũng là người biết phán đoán tình hình nên vội vàng cúi đầu không dám nói nữa.

Vân Giai Kỳ thấy từ lúc Bạc Tuấn Phong đến, Lý Đông Hạo sợ tới mức không dám thở mạnh, khí thế của người đàn ông này quả thực là quá lớn.

Bạc Tuấn Phong bước đến gần Vân Giai Kỳ và nói với cô: “Có người bắt nạt em à?” Vân Giai Kỳ thấy Bạc Tuấn Phong muốn hỗ trợ cô, vậy chẳng lẽ cô lại không cho anh cơ hội hỗ trợ này? Thế nên cô chỉ vào Mục Tâm Liên và nói: “Cô ta nói xấu tôi” Theo hướng cô chỉ, Bạc Tuấn Phong nhìn Mục Tâm Liên đầy ẩn ý.

Sắc mặt Mục Tâm Liên tái mét, nhất thời không nói nên lời.

Lý Đông Hạo trừng mắt nhìn cô ta: “Từ giờ trở đi cô không được phép ăn nói linh tinh nữa, nghe rõ chưa?”
Sau đó vội nói với Bạc Tuấn Phong: “Bạc gia, vợ tôi không hiểu chuyện, về nhà tôi sẽ dạy dỗ cô ấy cho tử tế, mong cậu rộng lòng tha thứ không chấp nhặt với cô ấy.

“Anh nói câu này cũng thật là nực cười.

Mấy giây trước còn yêu cầu tôi quỳ gối xin lỗi cô ta, bây giờ chỉ một câu không hiểu chuyện là coi như xong chuyện rồi sao?”
“Không được, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy đâu” Vân Giai Kỳ khoanh tay trước ngực: “Muốn tôi bỏ qua cho cô ta cũng được, chỉ cần cô ta quỳ xuống xin lỗi tôi và hứa từ nay về sau ăn không được phép ăn nói linh tinh thì tôi sẽ không chấp nhặt với cô ta nữa.”
“Cô…” Thấy Vân Giai Kỳ đòi cô ta phải quỳ gối xin lỗi, khuôn mặt Mục Tâm Liên đỏ bừng lên vì tức giận.


Sắc mặt Lý Đông Hạo cũng có chút khó chịu nhưng khi nhìn Bạc Tuấn Phong rồi lại lạnh lùng nhìn Mục Tâm Liên, anh †a biết không thể tránh khỏi tai họa ngày hôm nay.

Vậy nên anh ta vội vàng quát lên với Mục Tâm Liên: “Còn không mau quỳ xuống?” Nghe thấy vậy, hai mắt Mục Tâm Liên trợn trừng như nhìn thấy ma, lòng thầm nghĩ Lý Đông Hạo thực sự muốn cô ta quỳ trước mặt nhiều người như vậy ư? Đây là muốn làm cô ta phải mất mặt sao?”
“Chồng à!” Cô ta bĩu môi than thở: “Sao anh lại… Anh thật sự muốn em quỳ xuống ư?” Cô ta đã nói sai gì cơ chứ.

Lý Đông Hạo nhẹ giọng nói: “Chuyện hôm nay không dễ dàng kết thúc như vậy đâu.

Có Bạc gia ở đây, giờ người ta muốn em quỳ xuống chẳng lẽ em có thể không quỳ sao? Lẽ nào em muốn trơ mắt ra nhìn anh phải đắc tội với Bạc gia vì emà?”
Mục Tâm Liên ấm ức tới mức nước mắt tuôn trào.

Vừa rồi khi bị Vân Giai Kỳ đánh cô ta cũng không hề rơi một giọt nước mắt nào, thế nhưng khi nghe thấy phải quỳ xuống trước mặt Vân Giai Kỳ, cô ta uất ức đến phát khóc.

“Em không quỳ!”

“Quỳ xuống!” Lý Đông Hạo giơ tay đẩy cô ta, Mục Tâm Liên loạng choạng suýt chút nữa quỳ xuống đất.

Mục Liên Thúy vội vàng nói: “Anh rể, anh thật sự muốn chị gái em phải quỳ xuống sao? Bao nhiêu người như vậy, anh…anh muốn làm chị ấy khó xử sao?”
“Khó khăn lắm sao?” Vân Giai Kỳ chế nhạo.

“Mới vừa rồi cô còn liên mồm đòi tôi quỳ xuống xin lỗi, bây giờ tôi chỉ là muốn hoán đổi vị trí mà thôi.

Sao, cô không muốn à?”
Mục Tâm Liên nghiến răng căm hận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.