Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 61



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Bạc Vũ Minh là do tôi sinh ra, cho dù thẳng bé và tôi có quan hệ máu mủ hay không, cũng là do tôi mang thai mười tháng sinh ra Bây giờ, thế giới ngoài kia chỉ biết Vân Ngọc Hân liều mình sinh con trai cho Bạc Tuấn Phong, nhưng không hề biết cô ta đã dùng thủ đoạn thấp hèn gì, càng không biết, các người vì đế có thế giúp Vân Ngọc Hân trèo tới được nhà họ Bạc đã làm những việc xấu xa gì”
“Cô ta dựa vào hòa quang là mẹ đẻ của Vũ Minh, mẹ dựa vào con mới được hưởng không biết bao nhiêu vinh hoa, phú quý, tôi có lòng tốt không vạch trần thủ đoạn đê tiện của các người, các người còn không biết cảm ơn tôi thì thôi, lại còn nói tôi bại hoại gia phong? Lương tâm của các người đến chó cũng không thèm ăn?”
Một câu “lương tâm của các người đến chó cũng không thèm ăn”, đã hoàn toàn chọc cho Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh tức đến sôi máu.

Sự phẫn nộ nhanh chóng biến mất, bọn họ ngay lập tức phản ứng lại.

Cái gì?
Câu này của cô là còn muốn giành công nhận thưởng sao?
Vân Lập Tân giống như là nghe được một trò cười rất lớn “Làm sao, Vũ Minh là do cô sinh ra thì đã làm sao? Thẳng bé là máu mủ của cô sao? Không phải! Thăng bé là cốt nhục của Ngọc Hân và Tuấn Phong, nếu như Ngọc Hân không cho phép, cô đến cái tư cách mang thai mười tháng cũng không xứng đâu!”
Vân Giai Kỳ lắc đầu thở dài “Tôi thấy, người thực sự không nhìn rõ được hiện thực, không phải là tôi.


Con cờ lớn nhất của Vân Ngọc Hân để được gả vào nhà họ Bạc, chính là Bạc Vũ Minh.

Nhưng các người tưởng rằng, lấy Vũ Minh ra làm con cờ, thì có thể không cần lo lắng gì sao?
Bạc Tuấn Phong nhận Vũ Minh, nhưng không hẳn là sẽ nhận con gái ngoan của Ngọc Hân đâu! Đừng để đến lúc đó, nhất trong mắt các người, lại trở thành trò đùa lớn nhất đấy”
Lâm Tĩnh Anh có chút đứng không vững.

Vân Giai Kỳ chỉ cần dùng một câu đã đâm trúng điểm yếu của bà ta.

Việc đính hôn giữa nhà họ Bạc và nhà họ Vận, sớm đã lan truyền xôn xao từ lâu.

Cứ chậm trễ mãi chưa tổ chức tiệc đính hôn, bên ngoài đã có không ít suy đoán, chỉ trích, những lời chỉ trích này giống như một ngọn núi lớn, đè nặng lên nhà họ Vân khiến bọn họ không thể thở nổi.


Vân Giai Kỳ tỏ ra tiếc nuối: “Các người thực sự cho rằng, Vân Ngọc Hân sinh cho Bạc Tuấn Phong một đứa con trai, là có thể nịnh bợ được nhà bọ Bạc sao? Tôi thực sự lo là giấc mộng đẹp của các người sẽ sớm tan vỡ thôi.


“Cô cứ lo cho bản thân mình trước đi! Đứa con gái mà cô sinh cho Tống Hạo Hiên, nhà họ Tống có nhận hay không?”

Lâm Tính Anh nhìn thấy Vân Giai Kỳ trên mặt nở một nụ cười vô cùng tao nhã, bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, sắc mặt tái nhợt!
Mạn Nhi và Vũ Minh độ tuổi cũng không cách biệt nhiều, gương mặt của hai đứa trẻ cũng có phần giống nhau.

Chẳng lẽ đứa con gái này không phải là của Vân Giai Kỳ và Tống Hạo Hiên, mà là một trong những đứa trẻ đã chết non cách đây 5 năm trước?
“Tống Mạn Nhi rốt cuộc là con của ai?” Lâm Tĩnh Anh nghỉ ngờ hỏi Vân Giai Kỳ có thể giả chết, đứa con lẽ nào….

Vân Lập Tân chế nhạo nói: “Còn có thể là ai?
Chắc chắn là của cô ta và Tống Hạo Hiên!”
Vân Giai Kỳ cười lạnh nói, “Thân thế của Mạn Nhị, các người không xứng được hỏi! Việc làm đê tiện của các người, không công bố với mọi người, đã là lòng nhân từ cuối cùng của tôi rồi”
“Hữ!” Lời lẽ hùng hố thật! Cô dám công bố sao?” Vân Lập Tân chế nhạo, “Cô không phải muốn đính hôn với Tống Hạo Hiên sao? Cô dám rêu rao chuyện này ra ngoài sao? Người thất thế là ai đây?”
Vân Giai Kỳ thản nhiên nói: “Ô? Ông cảm thấy, công bố chuyện này ra ngoài, là sẽ ảnh hưởng triệt để tới danh tiếng của tôi, hay là ảnh hưởng triệt để tới danh tiếng của nhà họ Vân? Chuyện xấu này nếu như công bố, cổ phiếu của Vân Liên, e rằng sớm muộn gì cũng sẽ rơi xuống đáy vực thôi!”
Sắc mặt của Vân Lập Tân thay đổi đáng kể, liền thay đổi lời nói của mình: “Cô không phải là muốn kết hôn với Tống Hạo Hiên sao? Nếu đã như vậy, cô còn dám công bố chuyện này ra ngoài, là muốn ôm Vân Liên chết chung sao?
Vân Giai Kỳ, cô đừng tự hại bản thân mình!

Chuyện này đã qua rồi, cũng không nhất thiết phải lấy ra để làm khó dễ nữa!”
“Thật thú vị! Mấy giây trước, các người không phải còn cảm thấy tôi là chưa chồng có chửa, ôm mộng dựa vào con mà hưởng vinh hoa, gả vào nhà họ Tống, là bại hoại thuần phong mỹ tục, sao lúc này, lại sợ tôi nói chuyện này ra, lại còn hận không thể đẩy tôi vào nhà họ Tống vậy?”Vân Giai Kỳ cảm thấy phản ứng của hai người kia thật sự rất buồn cười.

“Còn nữa, các người lo lắng tôi và cô con gái cao quý đó của các người sẽ giành giật Bạc Tuấn Phong sao? Người đàn ông n: cũng không cần nữa, Vân Ngọc Hân muốn, có bản lĩnh thì cứ lấy đi, chỉ là, đừng tưởng rằng Vũ Minh là cốt nhục ruột thịt của Vân Ngọc Hân.

máu thịt của chính mình.

Tôi không thể giành được quyền nuôi Vũ Minh! Nhưng tôi nghĩ, sớm muộn gì quyền nuôi Vũ Minh cũng sẽ thuộc về tôi thôi!”
“Cô còn mơ tưởng lấy được quyền nuôi Vũ Minh?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.