Bạc Ngạn Thiên nói: “À đúng rồi, chiều nay cháu có rảnh không?”
“Có chuyện gì thế ạ?”
“Mấy ngày nay Cung Bắc bị bệnh, đang nằm viện, nghe nói thằng bé đã khỏe hơn chút rồi, ông muốn đến thăm nó.”
Nhà họ Bạc có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Cung.
Cung Bắc bị bệnh nằm viện, đương nhiên cũng là một nỗi lo lắng của Bạc Ngạn Thiên.
Ông ta không yên tâm nên đương nhiên muốn đến thăm.
Vân Ngọc Hân gật đầu: “Vâng, cháu đi cùng ông nội.”
“Tốt”
Vào buổi chiều, Vân Giai Kỳ đến bệnh viện và xét nghiệm máu lần nữa.
Lần khám trước bác sĩ cho biết cô đã có thai, lần này cô đến là để xác định lại.
Nếu cô mang thai, HCG sẽ nhanh chóng tăng gấp bội, đồng thời các chỉ số progesterone và estradiol cũng sẽ tăng cao.
Buổi sáng cô đến hơi muộn thế nên đến chiều mới có kết quả.
Buổi trưa ăn cơm xong, Vân Giai Kỳ ở lại phòng bệnh cùng Cung Bắc một lát, thấy cậu bé đã uống thuốc cô mới đi lấy kết quả.
Sau khi có kết quả, kết quả xét nghiệm cho thấy HCG của cô đã tăng gấp bội.
Lần trước là bốn mươi chín, lần này là tám trăm bảy mươi chín.
Cô thực sự đã mang thai…
Trong chốc lát, Vân Giai Kỳ cảm thấy có hơi ngây người.
Trong phòng làm việc, bác sĩ nhìn vẻ mặt vô hồn của cô, không nhịn được hỏi: “Cô đã quyết định chưa? Có muốn giữ lại đứa bé này không?”
Câu hỏi thường ngày của bác sĩ đã kéo Vân Giai Kỳ tỉnh táo trở lại.
Cô ngẩng đầu nhìn bác sĩ, nhưng bác sĩ lại hỏi cô: “Bây giờ mới thuộc những tháng đầu của thai kỳ, nếu cô không muốn có đứa bé này thì nên bỏ càng sớm càng tốt, mức độ tổn hại cho cơ thể sẽ là nhỏ nhất! Chuyện không nên chần chừ thì đừng chần chừ, càng chần chừ sẽ càng gây ra hậu quả không đáng có! Cô nhìn cô gái ngồi ngoài cửa kia xem, con bé mới mười sáu tuổi, còn đang đi học, sắp thi đại học rồi.
Kết quả là bây giờ bụng to, con bé vẫn không dám nói với cha mẹ, bụng càng ngày càng to, đã hơn năm tháng rồi.
Nếu làm phẫu thuật phá thai, không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học được đâu.”
Vân Giai Kỳ cười: “Tôi vẫn chưa suy nghĩ “Tôi nghĩ cô không nên giữ lại đứa trẻ này!” Bác sĩ lạnh lùng nói.
Vân Giai Kỳ nghe xong những lời này, trong lòng cảm thấy không thoải mái cho lắm: “Cô có ý gì?”
“Đứa bé này là của ai, nó đến như thế nào, cô là người hiểu rõ hơn ai hết! Cô gái à, tôi ở trong ngành này nhiều năm như vậy, con mắt nhìn người rất chuẩn! Tôi có lòng tốt khuyên cô một câu, nhân lúc còn trẻ thì đừng nghĩ đến chuyện một lần vất vả suốt đời nhàn nhã mà đi ngược lại lòng tự trọng và nguyên tắc của chính mình! Danh vọng và tài sản đều là vô ích! Bất cứ điều gì mà bây giờ cô làm đều sẽ không xoá nhoà theo thời gian, xóa mờ trong cuộc sống của cô.
Sau vài năm nữa, cô muốn trở lại cuộc sống bình thường, trong tương lai khi chồng cô biết cô đã làm những điều này, anh ta sẽ nghĩ gì?
Muốn người ta không biết thì đừng có làm!”
Muốn người ta không biết thì đừng có làm!
Lại là câu nói này!
Hôm đó, Trần Khánh Linh cũng nói với cô câu này!
Vân Giai Kỳ có thể nhận ra, bác sĩ cho rằng cô còn trẻ, vì danh lợi mà sa vào quan hệ yêu đương không lành mạnh, chen chân vào nhà người khác!
Cô cười lạnh, mỉa mai hỏi: “Cô bảo tôi phải bỏ đứa bé này, chẳng lẽ bây giờ ở trong bệnh viện còn có chỉ tiêu phá thai sao?”.