Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 643: Chương 642





Đột nhiên Bạc Ngạn Thiên lại nói: “Tao đã cho người bắt đầu tiến hành chuẩn bị hôn lễ rồi! Đợi đến khi bụng của Vân Ngọc Hân to ra, đến khi mặc váy cưới chắc chắn sẽ không đẹp nữa, sẽ làm trò cười cho người khác! Tranh thủ lúc cái thai còn nhỏ, mày hãy sớm hoàn thành việc kết hôn với Vân Ngọc Hân đi, cũng có thể làm tôi vơi đi được một nỗi lo lắng!”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Mỗi một câu mà cũng để tôi phải nói mấy lần”
Mọi người đều nghỉ ngờ nhìn anh.

Bạc Tuấn Phong nói: “Tôi sẽ không cưới Vân Ngọc Hân đâu”
Bạc Ngạn Thiên tức giận đến mức lập tức đứng bật dậy, chỉ vào anh: “Mày! Bây giờ Vân Ngọc Hân đã có thai rồi, trong cái bụng đó chính là cốt nhục của mày mà mày còn có lý do để không nhận nó sao?”
“Ai muốn nhận thì nhận, tôi sẽ không nhận.

Cho dù là phá thai, cho dù là sinh nó ra, tôi cũng sế không nhận đứa con ngoài giá thú này”
“Thằng khốn nạn!” Bạc Ngạn Thiên tức giận chửi ầm lên: “Hổ dữ cũng không ăn thịt con! Đây là đứa con của mà mà mày nói phá liền phá sao? Còn nói đứa con này là đứa con ngoài giá thú, nó là con của mày, tại sao mày có thể nói nó là con ngoài giá thú được chứt”
Đột nhiên Bạc Vân Phong cắt đứt lời nói của ông ta: “Tôi nói nó là đứa con ngoài giá thú thì chính là đứa con ngoài giá thú”
Bạc Ngạn Thiên trừng mắt, các cơ mặt cũng co giật.

“Con của cháu không phải là đứa con hoang!”
Bỗng nhiên có tiếng khóc nức nở của Vân Ngọc Hân từ trên lầu hai truyền đến.


Bạc Tuấn Phong ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt tủi thân và oán giận của Vân Ngọc Hân.

Cô ta tủi thân nói: “Anh Tuấn Phong, đây là con của anh, sao anh lại có thể nói nó là con ngoài giá thú chứ?”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhếch môi: “Tôi thừa nhận lúc nào”
“Đây là chuyện cần mày thừa nhận hay không thừa nhận sao?” Bạc Ngạn Thiên nói: “Con của mày thì chính là của mày, cho dù mày không thừa nhận cũng không thể xoá bỏ sự tồn tại của đứa bé!”
“Ồ, vậy sao.

Tôi thấy ông nội có vẻ kích động, tôi còn tưởng rằng cô ta đang mang trong bụng đứa cháu đích tôn của ông nội nữa”
Lời nói của anh làm cho Bạc Ngạn Thiên tức giận đến mức suýt thì ngất xỉu.

“Mày vẫn còn dám nói những lời đại nghịch bất đạo đó sao?”
Đột nhiên Vân Ngọc Hân khóc oà lên: “Anh Tuấn Phong, sao anh lại có thể tuyệt tình như vậy! Rõ ràng nó là cốt nhục của anh, sao anh lại không nhận! Anh có biết em mang thai đứa bé này mà nguy hiểm đến tính mạng như thế nào không?
Bác sĩ nói, cơ thể em không thích hợp để mang thai, nhưng vì anh, em muốn trở thành một người mẹ hoàn hảo.

cho dù có mạo hiểm cỡ nào cũng không do dự”

Mộng Yến Mi vừa nhìn thấy một màn giằng co náo loạn, lập tức giảng hoà: “Được rồi Tuấn Phong, con cũng bớt nói vài câu đi.

Con hiếm khi về nhà, vừa về đã chọc cho ông nội con bực mình là sao?”
Đột nhiên Bạc Tuấn Phong xoay người lại, hất tay bà ta ra.

“Con là công cụ sao?”
Mộng Yến Mi sợ hãi lùi lại nửa bước.

Bà ta không ngờ đến, từ trước đến giờ Bạc Tuấn Phong vẫn luôn dịu dàng, ngoan ngoãn với bà ta, giờ lại phản ứng mạnh như vậy.

Mộng Yến Mi không đồng ý nói: “Công cụ cái gì chứ, con đang nói gì vậy?”
“Thứ mà nhà họ Bạc coi trọng chính là gen trong cơ thể con.

Không có sự đồng ý của con đã trích lấy gen của con làm thụ tinh ống nghiệm.

Đứa bé này được sinh ra mà không được cha của nó công nhận, vậy nó không phải là con ngoài giá thú thì là gì!”
Bạc Ngạn Thiên tức giận mắng to: “Mày dám không nhận thử xem?”
“Lời Bạc Tuấn Phong tôi nói ra đã thu lại bao giờ chưa?
Đứa bé này là nghiệt chủng, khi còn ở trong bụng cô ta đến khi được sinh ra hay khi lớn lên cũng đều là nghiệt chủng”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.