[Hai Thế Giới] Thăng Cấp Làm Hoàng Đế

Chương 39: 🎮 Nàng thử xem!



Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Nhân lúc nhóc con đang chống đẩy, Túc Khê ném quyển “Trăm trận trăm thắng” ra trước mặt hắn, mở trang thứ nhất ra, để hắn vừa chống đẩy vừa đọc sách.
Trong siêu thị có rất nhiều sách, đương nhiên đều là thi thư cổ đại, nhưng ở nước Yến không có mấy đầu sách này, nhóc con chưa hề đọc chúng, vậy nên hắn có phần tò mò, ngấu nghiến đọc đống sách mới.
Lục Hoán là người hiếu học, chỉ mới vài phút đã say sưa với cách thức bày trận pháp trong sách, hắn là người có trí nhớ tốt, lại đọc rất nhanh, vừa mới chống đẩy mấy cái đã giở sang trang khác.
Mà cùng lúc đó, Túc Khê ở bên ngoài màn hình bẻ khớp tay, giở bài kiểm tra ra, bắt đầu luyện đề.
Trong phòng vô cùng yên ắng, ngoại trừ lúc mẹ Túc mang sữa vào, Túc Khê hoảng hốt che điện thoại dưới đống bài thi ra, thì không còn ai khác tới quấy rầy.
Bên Lục Hoán cũng tương tự như vậy, chỉ có tiếng gió xào xạc thổi qua.
Hai người cách nhau một cái màn hình, nhưng lại làm việc giống nhau, bầu bạn với nhau.
Túc Khê uống một ngụm sữa, hơi ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại, bỗng nhiên không nhịn được cười, cô không phải người có sức nhẫn nại cao, chỉ cần làm xong một bài, thỉnh thoảng cảm thấy nhàm chán, cô lại ngồi lướt Weibo, làm chút việc linh tinh,... Nhưng nhóc con là người có chí lớn, cực kỳ kiên nhẫn, làm cái gì cũng đặt hết tâm huyết vào đó, khiến cô vô thức có động lực làm theo. Hơn nữa có bạn bè cùng nhau làm bài tập, đương nhiên sẽ không thấy cô đơn.
Mà nhóc con cũng thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn khoảng không trước mặt, giống như muốn dò hỏi cô đã đi hay vẫn ở đây.
Không đợi nhóc con lên tiếng, Túc Khê nhẹ nhàng xoa đầu hắn, tỏ vẻ mình vẫn đang ở đây, lúc đó hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhếch môi cười, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Đầu ngón tay thon dài lướt qua trang sách, từng tờ từng tờ, hắn chợt nghĩ tới nữ quỷ, hắn ngước mắt nhìn, thấy chiếc đèn lồng lung lay trong gió, ánh nến dập dờn, chiếc đèn lồng tựa như dòng sông ấm áp, lướt qua từng trang sách, vuốt ve trái tim hắn.
Không gian vắng lặng.
Đôi mắt hắn ánh lên ý cười.
Nàng vẫn ở đây.
Đêm tối, căn phòng bé nhỏ đơn sơ, gió lạnh thổi qua, hắn đốt đèn thức đêm đọc sách, lại vẫn có người ở bên bầu bạn với hắn.
Tuy không biết lúc này nàng đang làm gì, có lẽ đang dựa vào giường ngủ gật, cũng có khi đang ngẩn người, hoặc có thể đang đọc một quyển sách, loại sách chuyên dành cho yêu ma quỷ quái,... Nhưng chỉ cần nàng còn ở đây, đối với hắn chính là niềm an ủi lớn nhất.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người ở bên cạnh hắn, xâm nhập vào khoảng trống cô đơn trong lòng hắn, không còn lạnh lẽo giá băng, mưa rền gió dữ, chỉ còn ấm áp và bình yên đến lạ.
Không khí hòa thuận vui vẻ, khiến con người ta sinh ra cảm giác quyến luyến không nỡ buông tay, muốn thời gian mãi mãi ngừng trôi.
. . .
Cứ cách một ngày, vào buổi tối, hai người lại cùng nhau bầu bạn, nghiêm túc học tập.
Túc Khê đưa thêm sách, mà Lục Hoán cũng hiểu ý đồ của nàng, bắt đầu tăng cường luyện tập chống đẩy, xách thùng nước, bắn cung tên trúng hồng tâm, luyện kiếm, đồng thời mỗi ngày đọc một quyển sách nàng đưa.
Hắn đã nhìn qua là không bao giờ quên được, tốc độ đọc nhanh như gió, Túc Khê lại phải vào siêu thị mua thêm sách cho hắn.
Sau khi đọc qua mấy quyển sách quan trọng, hắn bắt đầu đọc thêm sách về các công trình xây dựng, đồn điền thủy lợi, khảo hạch, luật pháp, khoa cử,... có thể biết thêm một phần kiến thức.
Ngoài ra, trong siêu thị còn có rất nhiều tạp thư [1], ở nước Yến không có loại sách này, chủ yếu viết về phong thổ từng vùng miền, ghi chép những điều mắt thấy tai nghe khi đi qua nơi đó.
[1] Chỉ những sách vở không liên quan trực tiếp đến thi cử, không liên quan trực tiếp đến chuyên ngành.
Túc Khê thấy nhóc con ham học như vậy, lập tức nạp tiền mua thêm sách cho hắn, mà hắn là người có mắt thẩm mỹ, còn có hứng thú đánh giá danh họa.
Hắn còn tò mò không biết có bức tranh nào họa lại địa phủ không, hắn muốn hiểu biết thêm về thế giới của nàng.
Túc Khê:......
Ngoại trừ lúc phải cải trang ra ngoài thăm nông trang, xem nhà kính và cây trồng, mấy ngày qua hắn luôn đóng cửa đọc sách, mất ăn mất ngủ, luyện kiếm đánh cọc trụ từ sáng sớm đến tối mịt.
Tiến bộ rất nhanh.
Người mẹ già Túc Khê nhìn cảnh này mà không khỏi xúc động, còn gì vui hơn khi thấy con trai của mình chăm chỉ học hành, ngày ngày cố gắng vươn lên.
Chẳng qua, nhóc con cố gắng như vậy, cột kỹ năng và thể lực lại không hề tăng điểm.
Hệ thống: “Yêu cầu mỗi ngày làm một nghìn cái chống đẩy, một nghìn lần luyện kiếm, đổi lại sẽ được thưởng một điểm.”
Túc Khê: ? ? ?
Luyện kiếm đánh cọc trụ một nghìn lần, vậy chẳng khác nào biến thành máy đóng cọc, nói thẳng ra hệ thống muốn gây khó khăn cho nhóc con.
Nhiệm vụ này khó kiếm điểm, Túc Khê không dám gấp gáp, dù sao cũng không phải vì điểm mới bắt nhóc con luyện tập, mà là để sau này hắn tới phương Bắc chinh chiến, sẽ không gặp phải nguy hiểm.
Mà nhóc con là người có chính kiến, mặc dù hắn không biết nhiệm vụ của Túc Khê, nhưng hắn hiểu rằng chỉ có nỗ lực mới thành nghiệp lớn.
. . .
Cứ như vậy, ở trong game đã qua mười ngày.
Mười ngày sau, kỳ học mùa xuân ở Thái Học Viện bắt đầu.
Thái Học Viện có tổng cộng bảy vị học sĩ, ngoại trừ thái phó, sáu vị học sĩ lần lượt dạy lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số. [2]
[2] Lục nghệ: Hệ thống giáo dục văn hóa của Trung Quốc cổ đại theo hướng Nho giáo. Gồm lễ nghĩa, âm nhạc, cưỡi ngựa, bắn cung, thư pháp, toán học. Người nam tử thành thục lục nghệ được gọi là một quân tử.
Thái Học Viện là nơi giáo dục tốt nhất của nước Yến, thái phó, học sĩ đều là người có kiến thức rộng rãi, từng mắt thấy tai nghe trang sử hào hùng của nước Yến, có vốn hiểu biết nhất định về từng vùng miền.
Mà Túc Khê mua rất nhiều sách trong siêu thị, tất cả đều là những tài liệu những vị học sĩ này chưa hề được xem qua.
Nếu Lục Hoán mười tuổi nhập học Thái Học Viện, hắn sẽ rất vui mừng, nhưng đối với Lục Hoán mười lăm tuổi đã đọc qua biết bao nhiêu sách vở, Thái Học Viện lại thiếu sót rất nhiều thứ.
Ngày đầu tiên nhóc con nhập học, lão Vương phi sai người đưa tới rất nhiều đồ, mà Túc Khê cũng vào siêu thị mua một chiếc túi vô cùng chắc chắn cho hắn.
Ngày đầu tiên đi học, người mẹ già Túc Khê còn háo hức hơn cả con trai nhỏ, ngày hôm đó cô về nhà sớm nhất có thể, mua một đống đồ dùng học tập cho hắn, bút lông sói loại lớn loại nhỏ, giấy Tuyên Thành, nghiên mực, tất cả đều đầy đủ, ném hết lên bàn của nhóc con.
Sáng sớm, mặt trời còn chưa lên cao, Lục Hoán nhìn mấy thứ trên bàn, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ.
Tuy chưa chắc đã dùng tới, nhưng hắn vẫn bỏ mấy thứ này vào trong túi, nặng cũng không sao, dù sao đây cũng là tấm lòng của nàng.
Trước đây ở Ninh Vương phủ, hắn luôn phải đun nước làm việc nặng, biết bao lần bị vu oan, hắn từng thề nhất định phải thoát khỏi vũng bùn này, nhập học Thái Học Viện. Nhưng lúc đấy hắn vẫn là người lạnh lùng, nếu có rời khỏi Ninh Vương phủ, hắn cũng không hề vui vẻ, chỉ có một thân một mình, không ai kề bên.
Không có người bầu bạn, vui mừng vì hắn.
Hắn không ngờ có một ngày, hắn cũng có một bằng hữu...
Ở bên cùng hắn đọc sách luyện chữ, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp, cùng hắn đi vào hoàng cung, đối phó với biết bao sóng ngầm...
Cùng hắn thực hiện tâm nguyện nhập học Thái Học Viện, vui mừng vì hắn, chuẩn bị giấy bút và túi đeo cho hắn... Nàng ngóng trông một ngày nào đó hắn sẽ tốt lên, thậm chí còn háo hức hơn cả bản thân hắn.
Lục Hoán như có nơi để về.
Hắn nhìn vào khoảng không trống rỗng, thấp giọng nói: “Đa tạ.”
Túc Khê vừa ăn cơm tối vừa xem nhóc con đi học.
Thấy nhóc con xách túi, mặc cẩm y phượng đỏ của cửu phẩm thư đồng, đôi mắt chibi đen nhánh đáng yêu, hắn còn chưa có ý định đi, định đứng đó nói thêm mấy câu nữa.
Cô đẩy đẩy hắn, ý bảo: Mau, đi học đi, đừng muộn giờ.
Lục Hoán kinh ngạc nhìn nàng xuất hiện, dạo gần đây nàng luôn tới vào buổi tối, đột nhiên tới vào buổi sáng như này, hắn không khỏi vui mừng.
“Hôm nay nàng rảnh sao?” Màn hình hiện lên khung đối thoại.
Túc Khê nắm tay phải của hắn.
Lục Hoán hiểu, sáng hôm nay nàng không rảnh, nhưng nàng không muốn bỏ lỡ ngày đầu nhập học của hắn, vậy nên tranh thủ tới thăm.
Lục Hoán có hơi xúc động, đôi mắt sáng lên, nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt.
. . .
Hai ngày nay trời đẹp, ở trên cây có treo bảng hồng tâm, cạnh Thái Học Viện có một hồ nước, đám Hoàng Tử thế tử đứng thành hàng, lão sư (thầy giáo) yêu cầu họ cưỡi ngựa bắn trúng chim trên trời hoặc cá dưới nước.
Ở lần thu yến lần trước, Lục Hoán là người nổi bật nhất, sau khi vào Thái Học Viện, hắn trở thành thư đồng của Ngũ Hoàng Tử, luôn cố gắng bình thường nhất có thể, tránh xa các vị Hoàng Tử.
Mặc dù đã tránh các vị Hoàng Tử, nhưng trong đám thế tử, hắn vẫn là người xuất sắc nhất.
Ngũ Hoàng Tử là người hiếu thắng, thích tranh công, thấy Lục Hoán như vậy thì vô cùng hài lòng, cảm thấy hắn tốt hơn gã thư đồng yếu ớt lúc trước ngàn lần, vậy nên thỉnh thoảng lại ban thưởng ít đồ cho Lục Hoán.
Lục Hoán bình thản nhận thưởng.
Chờ đám Hoàng Tử thế tử luyện tập xong, Lục Hoán nhặt đống mũi tên rơi rớt dưới đất, đi lên trước hai bước, chuẩn xác bắn trúng con cá đang bơi dưới nước.
Thái Tử đã qua tuổi đi học, có một thái phó riêng chuyên dạy cho hắn ta, bởi vậy ở Thái Học Viện chỉ có mấy vị Hoàng Tử, ngoài ra còn có vài vị thế tử con nhà vương tôn quý tộc.
Đám thế tử và thư đồng đều nịnh bợ các Hoàng Tử, âm thầm chia phe phái, đấu đá lẫn nhau.
Thế lực kinh thành phân chia rất phức tạp, đám thiếu niên này đọc sách chưa được bao lâu, nhưng đã ngấm ngầm âm mưu tính kế.
Huynh đệ Lục Dụ An và Lục Văn Tú cũng nhập học Thái Học Viện, nhưng chỉ có thể ngồi ở phía sau nghe giảng, còn không bằng thư đồng, lại thua kém đám thế tử khác, vậy nên không có cơ hội kết giao với các Hoàng Tử.
Hiện tại hai người bọn họ, một kẻ gãy chân, một kẻ ốm yếu, không thể tới trường, còn đang nằm trên giường, nghiến răng nghiến lợi rủa thầm Lục Hoán.
Vốn Lục Văn Tú không thích đi học, cố tình kéo dài thời gian cáo bệnh, nhưng hiện tại thấy Lục Hoán nhập học Thái Học Viện, hắn ta chỉ hận không thể ngay lập tức đứng dậy.
Đương nhiên, mấy chuyện này không đáng để Lục Hoán quan tâm.
Hắn xốc lại túi đeo, vừa ra khỏi cửa Thái Học Viện, bỗng nhiên nghe thấy trong góc có tiếng gậy gộc.
Hắn cảnh giác nhìn kỹ.
Túc Khê đang vừa treo máy vừa làm bài tập, nghe thấy tiếng động, cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy có vài vị thế tử cầm đầu, mang thị vệ theo, đang đánh một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.
Thiếu niên kia hơi mập, y phục rách rưới, tóc tai lộn xộn, mặt mũi bầm dập, đang khóc lóc xin tha, nhưng bị hai tên thị vệ gầy yếu thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Đánh nhau? Ở Thái Học Viện mà cũng có bắt nạt?
Túc Khê mở mục giới thiệu nhân vật.
[Vân Tu Bàng: Nhi tử út của Thái Úy.
Sức ảnh hưởng: Không.
Mưu kế: Không.
Võ thuật: Không.
Quyền lực: Không.]
[Ở nước Yến, Thái Úy đứng đầu quan võ Xu mật viện sứ, đây là chức quan nhất phẩm. Nhưng ba tháng trước, Vân Thái Úy không làm tròn trách nhiệm, phạm phải lỗi lớn, bị Hoàng Đế phái tới Liễu Châu làm Thứ sử, chức quan này tạm thời bỏ trống. Mà người nhà của Vân Thái Úy vẫn ở trong kinh, hai nhi tử của ông ta sa cơ thất thế, chỉ có thể mặc người khác bắt nạt.]
[Vân Tu Bàng có thể trở thành bằng hữu của nhân vật chính, nếu cứu hắn ta, có thể mở ra nhiệm vụ chi nhánh phụ, bạn có đồng ý mở nhiệm vụ phụ này không?]
Khoan đã, nhóc Vân mập này không có chút giá trị nào hết, võ thuật và mưu trí đều bằng không, cứu hắn ta thì có lợi ích gì chứ?! Tự mình đi kiếm phiền toái cho mình à?!
Nhưng nhóc mập này có tên riêng, không phải là Giáp Ất linh tinh gì đó, Túc Khê cảm giác sau này hắn ta sẽ trở thành nhân vật chủ chốt.
Hay là lén cứu?
Nghĩ vậy, cô huých tay nhóc con.
Lục Hoán biết nữ quỷ ở bên cạnh mình, hắn cũng nhìn thấy một màn vừa rồi, nhỏ giọng hỏi: “Nàng muốn ta cứu hắn?”
Túc Khê chạm vào tay trái của hắn.
Lục Hoán không hề cự tuyệt, hắn tới gần cổng Thái Học Viện, nhặt mấy hòn đá lên, sau đó ném mạnh.
Chỉ thấy hai tên thị vệ đang ra mặt cho mấy vị thế tử la oai oái, đau tới mức chửi thề, một lúc sau ôm đầu chạy vọt ra ngoài.
Đương nhiên Lục Hoán đã rời đi từ lâu.
Cứu tiểu tử kia xong, Lục Hoán đi ra phố lớn.
Hắn biết tiểu tử kia rất đáng thương, không cần nữ quỷ mở miệng, hắn cũng định vươn tay cứu giúp. Nhưng nữ quỷ mở miệng trước, khiến hắn không thoải mái lắm...
Hắn tự ý thức được mình là người ích kỷ - Nàng giúp hắn, cũng có thể giúp người khác, nàng là người tốt, đây là điều nàng nên làm.
Nhưng hắn có dục vọng chiếm hữu, khiến hắn chỉ muốn gây sự, không để nàng nhìn người khác, tiếp xúc với người khác, cho dù chỉ là thương cảm đi chăng nữa.
Lục Hoán biết điều này không tốt, vậy nên hắn không dám thổ lộ ra ngoài, chỉ sợ nàng sẽ căm hận hắn.
Cũng may nàng vẫn luôn quanh quẩn bên hắn, điều này khiến dục vọng của hắn bớt đi phần nào.
Hắn tiếp tục quay trở về Ninh Vương phủ.
Bởi vì hôm nay về muộn, lúc này trời đã tối, hàng quán tửu lâu hai bên đường bắt đầu nhộn nhịp.
Hai vị thế tử nọ cũng mới ra khỏi Thái Học Viện, đang kề vai sát cánh đi vào kĩ viện, nhận ra hắn, lập tức cười hì hì hỏi thăm, “Lục Hoán, mới ở chỗ Ngũ Hoàng Tử về sao, đi cùng bọn huynh không?”
Lục Hoán biết mấy người này, tuy không phải bằng hữu, nhưng đều là các vị con em vương tôn quý tộc quen thuộc trong kinh.
Hắn vừa định cự tuyệt, chỉ thấy nữ quỷ ở bên cạnh đang háo hức nắm chặt ống tay áo của hắn!
Lục Hoán:......
Túc Khê đã buông bút từ lâu, nhìn chằm chằm bảng hiệu “Yên Hoa Tam Nguyệt” trước mặt. Mẹ nó, mới chỉ nhìn cũng có thể tưởng tượng bên trong có rất nhiều mỹ nhân, nếu có thể đi vào, cho dù phải tốn nghìn lượng vàng, cô cũng phải xem HD rõ nét, chắc chắn đây là bữa tiệc thị giác tuyệt đỉnh nhất!
Nhưng mà... sao nhóc con lại đứng yên ở đó, không chịu đi vào?
Cô túm ống tay áo của hắn, túm tới mức ống tay áo nhăn lại, nhưng nhóc con vẫn không nhúc nhích.
Ở cổ đại, mười lăm tuổi đã có thể vào kĩ viện, cho dù không làm gì, nhưng có thể vào trong tham quan mà?
Túc Khê lại kéo kéo hắn.
Nhóc con hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm ống tay áo của mình, vẻ mặt bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi: “Nàng muốn vào xem?”
Túc Khê điên cuồng kéo tay trái của hắn, con trai ngoan, mau dắt mẹ vào!
Nhóc con lại mỉm cười, vô cùng ôn hoà, vô cùng dịu dàng, vô cùng săn sóc, “Ta không tiện đi vào, nếu nàng muốn, cứ bay vào trong mà xem, ta ở bên ngoài chờ khoảng một nén nhang.”
Khung đối thoại vừa hiện lên, Túc Khê lập tức buông ống tay áo của hắn, định tự mình đi vào xem mỹ nữ.
Đúng lúng này, trên màn hình xuất hiện vô số bọt thoại, đầy như sắp tràn ra ngoài.
“Nàng thử xem.”
“Nàng thử xem...”
“Nàng thử xem!”
Túc Khê: “...”
Ba chữ to đùng đập vào mắt, tay Túc Khê run lên, tâm tình muốn dạo chơi kĩ viện lập tức biến sạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.