Hai Thế Giới

Chương 53




Hai Thế Giới
Tác giả :Kagi
Chương 53
Chương 53: Khó khăn (Author: Kagi)
Xèo xèo. Tí tách tí tách.
Từng tiếng lửa nổ vang lên trong màn đêm ở đầm lầy phương nam. Graham hiện đang lôi một cái túi ra để xem xét. Quanh hắn là những người chung nhóm, Ashley, Vanes, và một cô gái tóc đen khác. Cô gái tóc đen nọ là Doroth, một người ở chung nhà với Vanes, cô ta là một vong linh pháp sư, đồng thời cũng là thành viên cuối cùng trong đội Graham. Doroth học ở đây lâu hơn cả bọn một năm, dù vậy tuổi của cô cũng bằng với mọi người, là học viên năm thứ hai, do một vài nguyên do mà Vanes và cô ta ở chung nhà, vì vậy thuận tiện mời luôn vào nhóm. Doroth để tóc ngang vai, mái tóc đen óng xéo sang một bên, vẻ mặt rất lãnh đạm và trầm lặng, luôn có một chút gì đó âm u, có lẽ do cô tu luyện ma pháp vong linh nên có phần chịu ảnh hưởng từ nó.
Trong túi là những quả cầu phát sáng đủ loại màu sắc, to có nhỏ có, tuy nhiên đều có sự khác biệt rõ ràng, đó là tinh hạch, hay còn gọi là ma tinh, ma tâm, v.v... Tinh hạch là một quả cầu chứa toàn bộ năng lượng thuộc tính tu luyện được của ma thú dùng để thi triển kĩ năng, ma pháp khi chiến đấu, là cội nguồn sức mạnh của ma thú. Với mỗi loại ma thú khác nhau thì tinh hạch có thể nằm ở nhiều vị trí, phổ biến nhất là đầu, nằm sâu trong não hoặc ở tim. Thông thường mạo hiểm giả và các đội lính đánh thuê vào săn ma thú cũng chỉ vì nguồn tài nguyên trên người nó, da, lông, móng vuốt, sừng, v.v... và quan trọng nhất tất nhiên là tinh hạch. Tinh hạch trên thị trường có giá khá cao, thường được dùng để khảm vào ma trượng hoặc vũ khí để tăng cường sức mạnh, ngoài ra còn dùng làm năng lượng cho các khẩu pháo to lớn, nói chung là có rất nhiều công dụng quan trọng. Tất nhiên ma thú càng cao cấp thì tinh hạch càng có nhiều hiệu dụng khác ngoài cung cấp năng lượng, và giá trị cũng theo đó mà tăng lên.

Graham xem xét cái túi một lúc rồi nói với mọi người:
-Ừm, tổng cộng là hai mươi bảy quả tinh hạch, trong đó có bảy cái của ma thú cấp thấp, mười chín cái của ma thú trung cấp, và một cái của ma thú cao cấp, chính là của con huyết mãng lúc nãy.
Nói tới huyết mãng, vẻ mặt mọi người nhất thời hứng hở lên một chút, dù sao đó cũng là một ma thú cao cấp, phải biết lằn ranh của mỗi cấp độ là khá lớn, bốn người bọn họ gặp một ma thú cấp à toàn mạng chạy thoát cũng là kì tích rồi, đằng này lại còn giết được nó, quả thật còn hơn cả kì tích. Tuy nhiên trong khóe mắt mỗi người vẫn có một chút sợ hãi. Graham cũng phải thì thào:
-Lúc nãy quả thật quá sức nguy hiểm, một tí nữa là cả bốn người chúng ta bỏ mạng ở cái đầm lầy đó rồi, cũng may là con huyết mãng kia vừa lột da, còn rất yếu. Cũng phải cảm ơn cậu nữa Doroth, nếu không phải ma pháp của cậu vừa vặn khắc chế con rắn kia thì Vanes chắc hẳn không thể cầm cự nổi rồi. nguồn (.)
Doroth cũng không nói gì, chỉ gật đầu một cái. Nhìn lại Vanes, khắp người của cô có rất nhiều vết thương, có vài chỗ tới giờ vẫn còn chảy máu. Vanes cũng giống như Will, là ma võ sĩ duy nhất trong nhóm, nhiệm vụ cận chiến cầm cự tất nhiên phải do cô đảm nhận, vì thế Vanes là người chịu thương nặng nhất, có nhiều lần đã suýt mất mạng. Cả nhóm nhất thời lâm vào trầm mặc, có lẽ đang nhớ lại tình cảnh hung hiểm lúc nãy. Graham thấy có chút không đúng liền cỗ vũ tinh thần cho bọn họ:
-Nhưng chúng ta không phải rất may mắn sao, không ngờ còn giết được một con huyết mãng. Hơn nữa nó còn đang trong giai đoạn lột xác trưởng thành, đã bắt đầu có sừng, thật sự là quá may mà. Sau này về chỉ cần Vanes đem sừng của nó tới thủ đô nhờ người làm một thanh dao găm mới thì chắc chắn sức chiến đấu sẽ tăng mạnh, răng của nó còn có thể để cho Doroth gắn lên ma trượng tăng cường sức mạnh a pháp vong linh nữa, chưa kể bộ da của nó chúng ta cũng có, về nhất định sẽ làm mỗi người một bộ nhuyễn giáp, quả thật là trúng đậm mà.
Nghe hắn nói, cả ba người còn lại nhất thời liền vui vẻ trở lại, ngay cả Doroth cũng nở một nụ cười mỉm. Ashley cũng cười, nói:
-Không biết bọn Key ra sao rồi nhỉ, chắc hẳn cũng rất khấm khá đây.
Nhóm bạn của chúng ta quả thật đang rất "khá", nhưng là khá bế tắc.
Hiện tại cả bọn đang phải mò mẫm từng bước chân trong rừng, không còn biết mình đang ở đâu nữa. Lý do thì quả thật là tai bay vạ gió.
Quay trở lại ba ngày hôm trước, khi tiếng rống đáng sợ kia vang lên. Cả bốn liền nhìn nhau, sau đó Will hỏi:
-Vừa rồi, vừa rồi là cái gì vậy, tôi có một cảm giác không được bình yên cho lắm.

Gào gào.
Hắn vừa nói xong thì lại thêm mấy tiếng rống nữa, mơ hồ còn thấy mặt đất rung chuyển, có tiếng cây cối đổ ngã đâu đó. Cả bọn liền im lặng xuống, tám con mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc, sau vài giây, Key nói:
-Vừa rồi là cái gì thì tôi không biết, nhưng hẳn là một con ma thú cấp cao nào đó, dù sao thì có vẻ cũng khá xa chúng ta, tốt nhất là ở yên chỗ này, có sẵn nguồn nước và ....
Gàoooooooooo.
Lại thêm một tiếng gầm nữa cắt ngang lời của Key đang nói, tiếng gầm này ngày càng cao và lớn, mơ hồ mang theo một âm điệu nào đó. Sau đó cả khu rừng liền yên lặng đến đáng sợ, không còn bất cứ âm thanh gì. Đang lúc Will định đứng lên đi xung quanh kiểm tra thì mặt đất lại rung chuyển không ngừng.
Rầm rầm rầm.
Hàng loạt tiếng dậm chân vang lên từ tứ phương tám hướng, rung động không ngờ tạo thành một cơn động đất nho nhỏ. Will liền phóng ra ngoài kia xem xét, chưa đầy ba giây đã quay lại, hét:
-Mau chạy đi thôi, mẹ nó chứ. truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Cả ba người còn lại còn chưa phản ứng kịp thì Will đã lướt tới chỗ bọn họ, nói lớn:
-Con mẹ nó, mau chạy đi thôi, ngoài kia, ngoài kia ....
Ngoài kia là gì thì không cần Will phải nói, rất nhanh cả nhóm đã thấy được, chỉ thấy từ phương hướng của hắn vừa tiến vào, xuất hiện rất nhiều rất nhiều ma thú đuổi theo, đủ thứ chủng loại, từ tuyết lang, tuyết hùng cho tới vài loại cả bọn chưa tiếp xúc bao giờ, tất cả không ngoại lệ đều hướng tới chỗ bọn họ. Cả nhóm tất nhiên không còn dám ngơ ngác, liền thục mạng chạy, Will khỏe nhất nên cõng Anna lên vai.
Thỉnh thoảng Key cũng có liếc lại trong chốc lát, phía sau bọn hắn đám ma thú kia tuy vẫn chạy như điên nhưng có thể nhận thấy mục tiêu của bọn chúng không phải là nhóm của Key, mà chúng cũng chỉ là những kẻ bị tiếng gầm kia làm sợ hãi nên bỏ chạy mà thôi. Tuy vậy cả đám vẫn không dám chậm lại chút nào, dù sao bị cả đàn mà thú giẫm lên cũng không phải là ý hay, rất may mắn là trong đàn ma thú phía sau không hề thiếu những con to xác, do đó trên đường đi chúng chen lấn lẫn nhau làm chậm tốc độ của cả đàn lại, nhờ vậy Key cùng Fei một ma pháp sư một đạo sĩ vốn không khỏe mạnh là bao mới có thể chạy trước được.
Chạy được một lúc, thì Fei và Key bắt đầu thấm mệt, ngay cả Will do phải cõng thêm Anna nên cũng bắt đầu thở dốc, mắt thấy đám ma thú phía sau sắp đuổi tới, cả bốn liếc mắt nhau một cái rồi Key và Fei nhảy sang lùm cây bên trái, Will cõng Anna phóng lên một cái cây cao bên phải, sau đó cả nhóm ngồi yên tại chỗ mà chờ.

Vài phút sau tiếng rung động bắt đầu nhỏ dần rồi biến mất, chắc hẳn đàn ma thú kia đã chạy ra xa rồi. Cả nhóm lúc này mới dám ra khỏi chỗ nấp, tám con mắt lại nhìn nhau, sau đó Will hỏi:
-Cảm giác bị đàn ma thú đuổi theo sau lưng như thế nào?
-Ừm, rất khó tả. Fei miễn cưỡng cười trả lời.
Đúng lúc cả bọn nghĩ mình nên rời khỏi khu rừng chết tiệt này thì từ khắp mọi nơi sương mù bắt đầu xuất hiện và ngày càng dày đặc bao phủ cả một khuôn viên rộng lớn.
Và như thế, tình hình của cả nhóm liền trở nên rất tệ, họ đã lang thang không phương hướng trong rừng gần ba ngày, mò mẫm từng bước trong làn sương mù dày đặc giơ tay không thấy ngón.
Buổi tối càng tệ hại hơn, căn bản là không nhìn thấy gì, cũng may nhờ có chút ánh sáng từ ngọn đèn mà cả nhóm mới tìm được một khoảng đất nhỏ để nghỉ ngơi. Cả bọn lúc này đang chia nhau đồ hộp để ăn, Will thì vẫn tiếp tục đun nước, rất may mắn là lượng nước của cả nhóm khá dư dả nhờ tìm được một cái hồ nhỏ cách đây một ngày để bổ sung, đáng tiếc thức ăn lại không được như vậy. Key ăn xong liền nói:
-Rất đáng tiếc phải thông báo đó chính là thức ăn của chúng ta đã hết, vốn dĩ lượng đồ ăn đem theo đủ để dùng trong vòng hơn hai tuần, nhưng lần bỏ chạy trước đó cả Fei lẫn Will đều bỏ balo của mình lại, còn balo của Anna thì chứa nước, tinh hạch và chiến lợi phẩm của ma thú, do đó sang ngày mai chúng ta phải tìm nguồn thức ăn mới.
Cả nhóm nghe xong nhất thời liền yên lặng, có vẻ rất lo âu, Will buộc miệng:
-Ruốt cuộc khu rừng này bị cái quái gì vậy, hết tiếng gầm quái đản kia lại tới một đàn ma thú "diễu hành", bây giờ lại mắc phải đám sương chết tiệt này nữa, giờ thì hay rồi, cái gì la bàn bản đồ đều là vô dụng, chúng ta lạc đường mất rồi.
Lời của Will cũng trực tiếp nói thêm một nỗi khó khăn nữa của cả bọn, đó là không biết đường, với đám sương mù dày đặc thế này, cả nhóm đã đi lạc. Ba người còn lại chỉ biết thở dài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.