Hai Thế Giới

Chương 83




Hai Thế Giới
Tác giả :Kagi
Chương 83
1 chương gọi là mừng năm mới
Chương 83: Căn cứ Carol (Author: Kagi)
Lần này nhóm của Key và Vanes quyết định đổi chỗ cho nhau, nhóm của Key xuống đầm lầy phương nam, còn Vanes thì đi rừng rậm băng tuyết. Trước khi khởi hành hai nhóm rất thường xuyên hội họp, phần nhiều là để truyền đạt kinh nghiệm của bản thân mình về những điều cần lưu ý, những nguy hiểm có thể gặp trên đường. Hai bên đều chọn khởi hành cùng một ngày, vì vậy họ chia tay nhau ở trạm chờ phía đông Minith nửa cây số, nơi lần trước Key đã đến.

Khi hai nhóm bạn một bắc một nam chia tay nhau lên xe lửa, Allen đang ngồi trầm ngâm trong phòng với con hạc giấy trên tay. Bỗng không gian ở góc phòng hơi vặn vẹo một chút, ánh sáng chiếu qua đó liền bị uốn khúc. Một đường kẻ màu đen vạch từ trên trần xuống sàn phòng, sau đó liền xé không gian quanh đó thành một lỗ hổng đủ cho hai người đi qua. Chẳng mấy chốc cô gái bịt mắt và Dizzy đã xuất hiện trước mặt Allen. Hắn gật đầu với cô gái bịt mắt, sau đó liếc sang Dizzy, hỏi:
-Hildr?
Nhận được cái gật đầu của Dizzy, Allen nhíu mày lẩm bẩm:
-Ra vậy, cô cũng chết sau bọn tôi sao?
Dizzy hơi hồi tưởng lại một chút, sau đó cũng trả lời:
-Đúng vậy, sau khi nhóm của anh và Tenebrae bị phục kích chết, chúng ta liên hợp với tất cả các thế lực thần thánh tây phương gồm giáo đình, bọn trên Olympus và cả Babylon, đại chiến một chập với lũ sông Nile và tu chân phương đông. Tôi chính là chết trong trận đó.
Allen gật đầu ra hiệu đã hiểu, hắn quay sang hỏi cô gái bịt mắt:
-Còn cô thì sao? Sau khi tôi và Hildr chết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Tại sao địa cầu bây giờ lại là thiên hạ của khoa học kĩ thuật, còn ma pháp, tu chân các loại hình tu luyện lại xuất hiện ở đây? Nền văn minh của chúng ta nữa, tại sao lại biến mất rồi?
Cô gái bịt mắt hơi cau mày, nói:
-Những chuyện đó để sau hãy nói, ta cũng không biết nhiều lắm. Tuy nhiên thật không ngờ một cái học viện Minith bé nhỏ ngoài ngươi ra lại tìm được thêm hai người quen cũ nữa.
Dizzy và Allen sững sờ nhìn nhau, sau đó hỏi ngay:
-Cái gì, bọn họ ở đâu, chúng ta mau tới đó.

Cô gái bịt mặt lắc đầu, kiếm một cái ghế ngồi xuống, nói:
-Khi nãy ta mơ hồ cảm ứng sự hiện diện của họ ở một chỗ cách nơi này khoảng nửa cây số về phía đông. Bây giờ họ đã chia nhau ra một đi lên phía bắc, một đi xuống phía nam rồi. Tốc độ hai người họ rất nhanh, bây giờ ta không còn cảm ứng được nữa, có đuổi theo cũng vô dụng. Khi ngươi ở đây chú ý một chút là được, sớm muộn gì cũng gặp.
Dizzy và Allen cùng thở dài, sau đó hơi chán nản ngồi xuống. Mấy người bọn họ đã chết quá lâu rồi, khi thức tỉnh lại thấy mọi thứ xung quanh đều thay đổi, có thể tìm được một người quen từ thời đại cũ chính là một chuyện đáng vui mừng.
---
Đường từ Minith tới đầm lầy phương nam rất xa, đi xe lửa phải mất trọn một ngày. Trên đường khung cảnh cũng giống lần trước, cả nhóm ngoài ăn ngủ ra thì Key và Anna liên tục tìm hiểu các thông tin về đầm lầy phương nam, còn Will tên không chịu ngồi yên này thì liên tục bày trò, lấy ra đủ thứ thiết bị giải trí kinh kỳ bách quái mà ngay cả Key cũng nhận không ra. Chỉ là Fei khoảng thời gian gần đây có chút thay đổi, hắn thường xuyên nhốt mình trong phòng, khi đi cùng bọn họ tuy vẫn vui vẻ cười giỡn nhưng chỉ cần tinh ý một chút liền nhận ra hắn hơi trầm hơn so với trước kia. Nhưng trông điệu bộ của Fei hẳn là không muốn nhắc tới vấn đề đó, vì vậy ba người còn lại cũng không hỏi, chỉ thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với nhau vẫn hiện ra một chút lo âu.
Càng đi về phía nam phong thổ xung quanh càng thay đổi rõ nét, chuyển từ ôn đới sang cận nhiệt đới. Đế quốc Mazca trải dài từ trên xuống dưới khoảng hai phần ba của đại lục tây, khí hậu cực kì đa dạng, các loại động thực vật cũng vô cùng phong phú. Chuyến tàu không ngừng lướt qua các loại cây cối kì lạ mà cả nhóm chưa nhìn thấy bao giờ, ngay cả Key và Anna hai người học nhiều hiểu rộng cũng không nhận ra. Ngược lại Fei lại có vẻ nhận ra một ít, hắn nói những loại này ở quê nhà hắn cũng có, chỉ là hình dạng có hơi khác một chút.
"Đi một ngày đàng học một sàng khôn", câu châm ngôn của Key quả là không sai, đi một chuyến này khiến cho cả bọn mở rộng tầm mắt rất nhiều. Chỉ ngồi trên xe lửa đã gặp biết bao thứ kì lạ như thế, vậy đầm lầy phương nam nơi nổi tiếng cây cối rậm rạp, muôn thú sinh sôi sẽ còn thế nào nữa. Nhất thời cả nhóm đều có chút hưng phấn với chuyến đi này, mỗi lần lướt qua một loại cây hoặc thú lạ, bốn người liền lục trong tư liệu ra mà xem xét, sau đó lại trầm trồ trước sự đa dạng của tự nhiên. Cứ như thế chuyến đi trên tàu những tưởng sẽ rất nhàm chán liền thú vị hơn rất nhiều.
Sau một giấc ngủ khá dễ chịu với hệ thống giường nằm thoải mái, sáng sớm hôm sau cả bọn đã tới rìa bên ngoài của đầm lầy phương nam. Khác với rừng rậm băng tuyết giáp ranh Bicella, đầm lầy phương nam nằm trong địa phận phía nam của Mazca, khá gần bờ biển, cũng chưa từng phát sinh ma thú bạo loạn ra ngoài quấy rầy cuộc sống người dân. Vì vậy đế quốc cũng không lãng phí tiền tài để xây một phòng tuyến hiện đại như phía bắc.
Xung quanh đầm lầy cũng không có nhiều thành trấn, tuy nhiên lại có một cái "vành đai an toàn". Vành đai an toàn là tên do các mạo hiểm giả và lính đánh thuê gọi, nó là tập hợp của rất nhiều căn cứ dã ngoại xung quanh đầm lầy, mơ hồ hình thành một vòng tròn bao quanh bên ngoài. Các căn cứ dã ngoại này có cái do chính phủ lập ra, có cái lại do các đại quý tộc hoặc thương đoàn lớn xây dựng. Đó là nơi nghỉ ngơi và chuẩn bị của các mạo hiểm giả và lính đánh thuê trước và sau khi tiến vào đầm lầy, có phần giống với Hàn phong trấn. Tuy nhiên Hàn phong trấn chỉ là một thị trấn bình thường mà mạo hiểm giả và lính đánh thuê thích tụ tập, còn các căn cứ dã ngoại này được xây dựng dành riêng ạo hiểm giả và lính đánh thuê, tính chất hoàn toàn bất đồng.
Căn cứ cả nhóm tiến vào cũng là chỗ của Graham giới thiệu, căn cứ dã ngoại Carol, do thương đoàn Carol thành lập. Đây tuy không phải là căn cứ lớn nhất, nhưng cũng cực kỳ tiện nghi và hiện đại, hơn nữa nhân viên của thương đoàn cũng rất có bản lãnh, rất ít khi nghe có mạo hiểm giả và lính đánh thuê nào dám ở đây làm loạn.
Bước qua một dãy tường thành nhỏ, cả bọn liền nhìn thấy ba toà cao ốc phân biệt thành một hình tam giác, ở giữa là các vườn hoa, đài phun nước, ghế đá để trang trí, không ngừng có người di chuyển qua lại giữa các toà nhà. Theo sự hướng dẫn của nhân viên gác công, bốn người tiến vào toà cao ốc lớn nhất ở giữa. Toà cao ốc này kì thật rất giống các khách sạn lớn ở địa cầu với rất nhiều cửa sổ, ban công. Trên ban công còn có vài mạo hiểm giả đứng hút thuốc, trò chuyện hoặc ngắm cảnh, ngẫu nhiên còn có vài người nhìn bọn họ cười một cái. Nơi này theo giới thiệu chính là khu vực nghỉ ngơi của căn cứ.
Vừa vào trong, một bầu không khí nhộn nhịp liền ập vào cả bốn. Chỉ thấy bên trong rất giống quầy tiếp tân của khách sạn, có rất nhiều dãy salon đầy ắp người cười nói xôn xao, tám màn hình lớn chiếu những chương trình thể thao giải trí, tin tức thời sự khác nhau, tấp nập người đi tới đi lui với đủ loại trang phục. Khi họ vừa bước vào, liền có mấy ánh mắt nhìn tới, một trong số đó chỉnh lại trang phục rồi bước tới gần bắt chuyện:

-Xin chào, các vị hẳn là mới tới đây đúng không?
Người tới vóc người bình thường không mập không ốm, gương mặt mang theo nụ cười hoà ái, mắt hơi hí trông rất vô hại, bận một bộ trang phục chiến đấu loại nhẹ. Theo lời Graham nói, những người này là một dạng hướng dẫn viên tư nhân, chuyên giúp những người từ xa tới biết những thông tin cần thiết, nhưng tất nhiên cũng phải trả giá. Bốn người bọn Key quay sang nhìn nhau, cuối cùng Will bước lên chào hỏi. Hắn vốn xuất thân quý tộc, tuy bình thường tỏ ra một bộ dạng ăn chơi lêu lổng nhưng lễ nghi được dạy cũng rất tốt. Hắn cười, tự giới thiệu:
-Đúng vậy, tên tôi là William van Rozen, còn đây là những người bạn của tôi.
-Mọi người cứ gọi tôi là Richard, rất hân hạnh được gặp các vị. Nếu các vị lần đầu tới đây, hẳn là tôi có thể cung cấp một vài trợ giúp nhất định, tất nhiên nếu các vị không cần thì coi như tôi vừa làm phiền rồi.
Will vẫn giữ nụ cười xã giao, dúi vào tay Richard vài tờ bạc, người kia liếc sơ qua nét mặt liền tỏ ra hài lòng, ý cười trên môi cũng nhiệt tình hơn. Hắn nói:
-Như vậy tôi rất vui được hợp tác cùng các vị, trong thời gian ở cùng nhau, tôi tin các vị sẽ có được những thông tin hữu ích.
Loại hướng dẫn viên này chỉ cần trả cho bọn họ một số tiền không quá thấp vậy họ sẽ vui lòng nhận việc, tuy nhiên khách hàng càng hào phóng thì bọn họ càng nhiệt tình, thông tin cung cấp cũng sẽ nhiều hơn, chi tiết hơn. Richard nhận tiền xong liền giới thiệu sơ lược về căn cứ này, sau đó rất quen thuộc dẫn cả nhóm xuyên qua khung cảnh nhộn nhịp tiến tới quầy tiếp tân đặt phòng. Phía sau bọn họ có vài nhóm mới vào, liền có mấy người giống như Richard tiến ra chào hàng.
Sau khi biết số phòng, Richard nhắn bọn họ cứ vào phòng nghỉ ngơi thu xếp trước, hai tiếng nữa hắn sẽ lên tìm bọn họ. Trông bộ dạng của hắn hẳn là sẽ đi thu thập những thông tin tương xứng với giá tiền cả nhóm đã chi trả, chuẩn bị làm hài lòng khách hàng.
Ba người Key và Anna tất nhiên là ở hai phòng cạnh nhau. Bốn người hẹn là sau khi thu xếp đồ đạc sẽ tập trung sang phòng Key để chờ Richard.
Vào phòng, mở cửa ra ban công, Key hít sâu một hơi, hắn thu vào tầm mắt khung cảnh xung quanh rồi nở một nụ cười, không giấu được nét hưng phấn trên gương mặt. Sự hưng phấn của một người sắp được kiến thức những thứ mới mẻ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.