Hải Thượng Hoa Đình

Chương 34



Chạng vạng ngày tiếp theo, lúc bốn giờ rưỡi.

Mặt trời tuy đã ngả về phía tây nhưng bởi vì thời tiết sáng sủa, ánh sáng ban ngày vẫn mãnh liệt như cũ, chói lọi mà chiếu vào sân thể dục của Bộ Tư Lệnh Hiến Binh. Mọi người bên trong đang huấn luyện xạ kích, vượt qua chướng ngại, vật lộn, một lần lại một lần quăng ngã đối phương. Tiếng rống hét vang lên, cùng với tiếng pháo cối ù ù phát ra từ sau núi…… Mỗi hiến binh đều để trần thân trên, là da bị phơi nắng đến đen gầy nhưng cơ bắp rắn chắc lại nổi lên. Trên người bọn họ che kín mồ hôi và bùn đất vàng của cả ngày huấn luyện.

Lúc này một tiếng còi bén nhọn vang lên, nhóm hiến binh dừng tập luyện, trong một phút đồng hồ, mọi người liều nhanh chóng tập hợp xếp hàng chỉnh chỉnh tề tề.

Cảnh tượng này trước đây là không hề có. Mọi ánh mắt đều nhìn Phùng Khác Chi đứng ở đối diện, chờ hắn hạ lệnh, bắt đầu việc chạy 5km để kết thúc lịch trình quen thuộc mỗi ngày.

Chạy xong thì việc huấn luyện mới được coi là kết thúc. Phùng Khác Chi hôm nay thế nhưng lại thông báo: “Các huynh đệ vất vả rồi! Hôm nay bỏ chạy 5km, tất cả sớm giải tán, đi ăn cơm và tắm rửa sớm chút!”

Nhóm hiến binh hai mặt nhìn nhau, lúc đầu còn nghĩ mình nghe nhầm, nhìn nhầm nên muốn cùng nhau xác định, sau đó mới tin tưởng rồi lập tức cao hứng phấn chấn. Hơn hai tháng nay, mặc gió mặc mưa, mỗi ngày bọn họ đều phải huấn luyện như thế, đây là lần đầu tiên được nghỉ trước thời gian để nghỉ ngơi ăn cơm.

“Cảm ơn Phùng trưởng quan!”

Nhóm hiến binh đồng thanh rống to, rống xong liền giải tán, lại thấy Phùng Khác Chi giơ tay: “Chờ chút, tôi có lời chưa nói xong! Gần đây vất vả nên buổi tối tôi có an bài khác để mọi người được nhẹ nhàng chút!”

Nhóm hiến binh càng thêm cao hứng, ngẩng đầu chờ đợi.

“Các vị hẳn đã nghe nói tòa thị chính Thượng Hải và các bộ của ở Nam Kinh đều có tổ chức lớp học ban đêm phải không? Đây là tinh thần thể hiện sự tiến bộ! Hiện tại tôi tuyên bố một tin tức tốt, từ hôm nay chúng ta cũng sẽ bắt kịp thời đại, tổ chức lớp học ban đêm a! Đúng 7 giờ tối, toàn bộ thay quần áo sạch sẽ, thu thập chỉnh tề, đến lễ đường tập hợp, chuẩn bị đi học! Sách vở cùng giấy bút tôi đã cho người chuẩn bị, mọi người không cần lo lắng!”

Đám hiến binh thất vọng: “Phùng trưởng quan, đây là nhẹ nhàng hả? Học cái gì? Chủ nghĩa Tam Dân sao?”

“Toán học.” Phùng Khác Chi chắp tay sau lưng, nhàn nhạt mà nói.

Mọi người há hốc mồm, im lặng vài giây rồi tiếp theo lập tức nổ tung.

“Phùng trưởng quan! Cái này tôi học không được đâu!”

“Phùng trưởng quan, cầu ngài, ngài vẫn là để tôi chạy đường dài thôi!”

“Đúng! Đúng! Chúng ta có thể lại vác thêm hai bao cát, chạy thêm 5km nữa a!”

Phùng Khác Chi vẫn chắp tay sau lưng, mặt không biểu tình mà nhìn mọi người. Dưới ánh mắt uy hiếp của hắn, đám hiến binh chậm rãi an tĩnh xuống, nhưng biểu tình vẫn là vạn phần không muốn.

“Phùng trưởng quan, đang tốt sao tự dưng lại bắt chúng tôi đi học toán chứ? Cuộc thi cuối tháng cũng đâu yêu cầu cái này……” Mã Lục ỷ vào quan hệ thân thiết với Phùng gia công tử mà nhỏ giọng chất vấn.

“Hỏi rất hay! Tôi cũng muốn hỏi các anh sẽ làm được phép tính gà với thỏ chứ?” Phùng Khác Chi hỏi lại.

Đám hiến binh gật đầu: “Cái này ai không biết chứ?”

“Vậy tốt, hiện tại tôi cho các anh một cái đề về gà và thỏ, trong số này ai có thể tính ra đáp án thì có thể không cần tham gia! Còn nếu làm không ra thì toàn bộ thành thật đi học cho tôi!”

Nhòm hiến binh vội vàng gật đầu: “Được, Phùng trưởng quan ra đề đi a!”

“Có một số gà và thỏ cùng nhốt trong lồng, từ trên nhìn xuống thì có 35 cái đầu, từ phía dưới nhìn lên thì có 94 cái chân. Hỏi trong lồng có bao nhiêu gà và bao nhiêu thỏ?”

Mọi người vội vàng vặn đầu ngón tay tính, tay mình không đủ thì mượn tay người bên cạnh. Đếm tới đếm lui, đếm tới cuối cùng, tiếng ồn ào đình chỉ, không ai nói một lời.

Phùng Khác Chi cười lạnh: “Gà có 23 con, thỏ có 12 con! Đơn giản như vậy mà các ngươi cũng làm không ra, thế còn không biết xấu hổ mà trốn học? Tất cả đều đi học cho tôi. Giải tán, ăn cơm!”

Hắn vừa xoay người đi thì phía sau phát ra một mảnh tiếng kêu than tuyệt vọng. Bọn họ thật sự không rõ đám gà thỏ đó thì liên quan gì đến việc tham gia quân ngũ chứ.

Phùng Khác Chi đi vài bước rồi dừng lại, cau mày, quay người nói: “Mỗi người đi học, một buổi được một đồng đại dương! Chủ động giơ tay trả lời vấn đề thì hai đồng! Được giáo viên khen ngợi thì năm đồng!”

“Phùng trưởng quan…… Là phát tiền mặt hả?” Một hiến binh lớn gan hỏi.

“Sau khi tan học, Trương bí thư sẽ phát luôn!”

Nhóm hiến binh lúc này mới đình chỉ oán giận, lộ ra biểu tình miễn cưỡng tiếp thu. Phùng Khác Chi giơ tay, sờ sờ bao đựng súng ở eo, lạnh lùng nói: “Tối nay đến đây dạy là giáo viên nổi danh của khoa toán, người khác muốn mời cũng không được đâu. Dạy các ngươi đúng là lấy dao mổ trâu giết gà rồi! Tôi nói trước rồi đó, ai dám vô cớ vắng mặt trong lớp học ban đêm, dám quấy rối, dám ngủ, dám không lắng nghe, dám bất kính với giáo viên, dám để tôi mất mặt thì tôi nhất định cho người đó đẹp mặt!”

Nghe nói Phùng gia công tử năm trước còn ở toà thị chính làm việc đã từng vì tiêu khiển mà ở văn phòng lấy súng bắn người ta để chơi đâu. Nếu không phải kẻ kia sớm ngất đi thì không chừng mạng nhỏ cũng chẳng còn. Hiện tại thấy hắn sờ sờ khẩu súng, kể cả không muốn đi học thì cũng không ai dám hé răng.

Tốt xấu gì cũng có tiền, coi như là đi làm công đi.

“Đã biết! Trưởng quan yên tâm!” Mã Lục nhanh chóng đi đầu mà hối mọi người cao giọng trả lời.

Phùng Khác Chi lúc này mới nhanh chóng rời đi, về đến văn phòng thì hắn vội tắm rồi thay quần áo, thu thấp xong, thấy bình nước hoa kia, chần chờ một lúc nhưng lại nhớ tới lần trước cố ý phun lên để đi gặp người nhưng lại xám xịt mà quay về, nếu bây giờ lại phun thì giống như tự tìm xúi quẩy.

Phùng Khác Chi liền xoay người đi ra.

Bóng tối dần buông xuống, lúc đồng hồ trong phòng khách của Chu gia chỉ đến 6 giờ rưỡi, không sai một ly thì Phùng Khác Chi đã đến rồi. Mà Mạnh Lan Đình vẫn còn đang vội thu thập đồ đạc.

Trời còn chưa đen hoàn toàn, hắn đội mũ quân đội, mặc quân phục, đeo giày sáng bóng không một hạt bụi, còn đeo bao tay trắng như tuyết, mặt mày tuấn tú, dáng người lưu loát mà đĩnh bạt, đứng ở ngoài cửa thì khiến không ít hàng xóm chú ý.

Chu thái thái mở cửa nghênh đón hắn, cười nói: “Khác Chi tới rồi sao?” Bà chỉ chỉ bóng đèn đằng trước ngõ nhỏ nói: “Cái đèn đó đã hỏng vài tháng rồi, chúng ta gọi điện thoại không biết bao nhiêu lần mà cũng chả ai đến quản. Đầu tháng này, Trương gia thái thái vì trời tối không thấy rõ đường nên đã té ngã một

cái. Sáng sớm hôm nay thế nhưng lại có người tới, chẳng những sửa xong rồi còn có người phụ trách tới xin lỗi chúng ta. May mà có cậu quan tâm.” “Vốn chính là bọn họ chậm trễ, việc nhỏ mà thôi. Sửa được rồi thì tốt.”

Mạnh Lan Đình ở trong phòng, nghe được Chu thái thái cùng hắn nói chuyện, lại không muốn hàng xóm để ý nhiều nên nàng vội vàng cầm lấy giáo án, chạy ra ngoài: “Tôi chuẩn bị xong rồi, đi thôi!”

Phùng Khác Chi thoáng đánh giá nàng một cái, lại rất thân thiết mà lui sang một bên, nhường nàng đi ra.

Mạnh Lan Đình cùng Chu thái thái nói nói sau đó bước nhanh ra ngoài: “Chu thái thái yên tâm, chờ học xong cháu sẽ tự mình lái xe đưa Mạnh tiểu thư về. Cháu đi trước.” Phùng Khác Chi lễ phép mà từ biệt, ngay sau đó cũng rời đi.

Chân hắn dài, không mấy bước đã đuổi kịp nàng. Dưới cái nhìn chăm chú của hàng xóm, hắn cùng Mạnh Lan Đình sóng vai đi ra ngoài hẻm.

“Đường hẹp, xe chỉ có thể ngừng ở bên ngoài, vất vả cho Mạnh tiểu thư rồi.” Hắn nhìn phía trước, ngữ điệu thong thả mà giải thích.

“Phùng công tử khách khí rồi.” Mạnh Lan Đình cũng nhìn đằng trước, cười cười.

Hai người cũng không nói gì nữa, rất nhanh đã ra khỏi ngõ nhỏ. Mạnh Lan Đình nhìn thấy xe ô tô của hắn đang đậu ở ven đường.

Hắn bước nhanh tới bên xe, vươn bàn tay đeo bao tay trắng như tuyết mà giúp nàng mở cửa xe.

“Cẩn thận đừng để cụng đầu.”

Mạnh Lan Đình nghe thấy hắn ôn nhu nhắc nhở ở bên tai, thân thiết đến khiến lông tơ cả người nàng chổng ngược lên, cực kỳ khó chịu: “Cảm ơn anh.”

Mạnh Lan Đình không nhìn hắn, chỉ cúi người cảm ơn rồi ngồi vào trong xe.

Phùng Khác Chi thay nàng nhẹ nhàng đóng cửa, còn mình thì bước nhanh đến ghế đằng trước, ngồi vào ghế lái, khởi động, xe liền chạy về hướng long hoa.

Lúc giữa trưa, thư ký Trương, tự xưng là chủ nhiệm phụ trách lớp học ban đêm của Bộ Tư Lệnh có gọi điện cho nàng, hướng nàng giới thiệu tình huống của lớp học. Vừa nghe thấy giọng của thư ký Trương thì Mạnh Lan Đình đã nhận ra đây chính là người tiếp điện thoại của mình lúc trước. Nhưng thái độ lần này cùng lần trước của ông ta đúng là một trời một vực, quả thực là vô cùng cung kính, lúc nói chuyện cũng không dám thở mạnh, phảng phất e sợ dọa tới nàng vậy.

Kỳ thật không cần đối phương giới thiệu, Mạnh Lan Đình cũng có thể tưởng tượng được trình độ của đám học sinh mình sắp dạy là gì.

Những người từng học xong trung học đúng là lông phượng sừng lân, vô cùng ít. Đa số mọi người đều chỉ học xong tiểu học, thậm chí có người chỉ biết được tên mình. Nàng bị phái đi dạy đám người này cũng không phải cảm thấy người khác là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà bởi vì lúc mới đi dạy, nàng cũng là dạy học sinh tiểu học. Chỉ có điều nàng cảm thấy nếu chỉ dạy những người này tính toán thông thường thì đối với họ cũng không có ý nghĩa gì lớn.

Chờ quen thuộc chút thì có lẽ nàng sẽ nghĩ tới dạy bọn họ một chút kiến thức có thể ứng dụng vào công việc của bọn họ xem. Như vậy chẳng những hữu dụng mà còn khiến bọn họ càng cảm thấy hứng thú.

Trên đường, Mạnh Lan Đình thấy Phùng Khác Chi không cùng mình nói chuyện, chỉ hết sức chuyên chú mà lái xe, thì nàng cũng cúi đầu, tiếp tục mở giáo án vì chuẩn bị vội cho nhiệm vụ này mà có chỗ chưa làm xong.

Hai người một đường không nói chuyện.

Đúng 7 giờ, ô tô chạy đến cổng lớn của Bộ Tư Lệnh Hiến Binh. Ô tô dừng lại, Mạnh Lan Đình mới vừa giơ tay, muốn tự mình mở cửa xe thì Phùng Khác Chi đã nhanh chóng xuống xe đi tới bên kia, giúp nàng mở cửa, giống như khi tới.

“Tới rồi, cẩn thận dưới chân.” Hắn lại ôn nhu nhắc nhở.

Mạnh Lan Đình lại lần nữa cảm thấy không khoẻ.

Sắc trời đã có chút tối, ngoài cửa lớn của Bộ Tư Lệnh, không biết vì sao không thắp đèn, tất cả đều tối đen. Nàng xuống xe, ôm chặt giáo án, lấy lại bình tĩnh, nâng bước đang muốn đi về tòa nhà trông như nhà tù mà người ngoài nghe thấy liền không rét mà run gọi nó là “Địa ngục nhân gian” này thì đột nhiên chỉ thấy “Bá” một tiếng, cửa lớn hai bên mở ra, hơn mười chiếc xe quân dụng chỉnh tề đứng ở hai bên, đèn xe đồng loạt mở, chiếu ra con đường sáng như ban ngày cho nàng.

Mạnh Lan Đình khiếp sợ, bước chân cứng lại tại chỗ, người còn chưa kịp phản ứng đã thấy phía trên cửa của Bộ Tư Lệnh có ánh đèn pha thật lớn được bật lên, “Bang” một cái liền sáng trưng.

Dưới ánh đèn sáng rọi, không biết từ đâu chạy ra hai vệ binh, nhanh chóng đẩy ra hai cánh cổng sắt lớn. Bên trong cửa thế nhưng chỉnh tề đứng hai hàng hiến binh, mỗi người đều mặc quân phục, hùng tráng uy vũ. Một người làm tư thế chào, “Bạch bạch bạch bạch”, vài tiếng súng bén nhọn vang lên, sau đó tất cả đều vỗ tay, âm thanh chỉnh tề mà nhiệt liệt đánh tới như sấm nổ.

“Hoan nghênh! Hoan nghênh! Cô chính là Mạnh tiểu thư đi? Kẻ hèn là Dương Văn Xương, Tư lệnh của Bộ Tư Lệnh Hiến Binh, kiêm hiệu trưởng của lớp học ban đêm. Tôi xin đại diện cho toàn thể quan binh của Bộ Tư Lệnh Hiến Binh mà nhiệt liệt hoan nghênh Mạnh tiểu thư đến dạy học!”

Mạnh Lan Đình bị ánh đèn chiếu xuống đến phát hoảng, thiếu chút nữa không mở được mắt, chỉ phải giơ tay chắn mới nhìn thấy rõ từ bên trong có một nam nhân trung niên béo tốt đang đi về phía mình. Trên mặt ông ta mang theo nụ cười, nhiệt tình vô cùng. Lúc tới gần ông ta còn muốn giơ tay ra bắt tay nàng nhưng bỗng nhiên nhìn lại phía sau nàng thì nhanh chóng rụt tay về.

Mạnh Lan Đình bị tư thế đột nhiên không kịp phòng ngừa này làm cho ngốc rồi, choáng váng quay đầu lại, nhìn về phía sau. Nàng chỉ thấy Phùng Khác Chi tháo bao tay, dạo bước đến, không nhanh không chậm mà nói: “Vị này chính là lãnh đạo trực tiếp của tôi. Mọi người vì hoan nghênh cô mà tới. Vào đi thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.