Trên đường trở về, hắn thần sắc bình tĩnh, không nói một lời mà lái xe.
Mạnh Lan Đình ngồi bên người hắn, nhìn sườn mặt chuyên chú của hắn, mấy lần muốn mở miệng cùng hắn nói cái gì nhưng rồi lại không biết mình có thể nói gì nữa.
Hai người cứ như vậy, một đường không nói một câu mà đi vào nhà.
Trời đã tối rồi.
Sau khi bọn họ tiến vào, má Phùng nói đại cô nãi nãi gọi điện tới vài lần.
Mạnh Lan Đình nhìn hắn một cái.
Hắn đi đến chỗ điện thoại, gọi lại. Điện thoại rất nhanh đã chuyển được, Mạnh Lan Đình nghe thấy hắn nói với Phùng Lệnh Nghi: “Đại tỷ, em cảm ơn chị đã vì em an bài hết thảy, nhưng em sẽ không xuất ngoại, chị cũng không cần lo lắng.”
Hắn gác điện thoại, rồi lên lầu.
Không khí trong phòng khách không ngưng trọng vô cùng.
Dưới ánh nhìn lo lắng của đám người má Phùng, Mạnh Lan Đình theo đi lên.
Hắn tắm rửa một cái, thay đổi quần áo rồi kêu má Phùng dọn cơm.
“Em chắc đói rồi? Đi ăn cơm thôi.” Hắn gọi Mạnh Lan Đình đang ngồi bên mép giường phát ngốc.
Mạnh Lan Đình ngước mắt lên thì thấy hắn đang nhìn mình. Nàng chậm rãi đứng lên, đi theo hắn xuống lầu.
Hai người cơm nước xong, trở về phòng.
Mạnh Lan Đình tắm rửa xong ra ngoài thì thấy hắn đã nằm ở trên giường, nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích, giống như đã ngủ rồi.
Nàng tắt đèn, nhẹ nhàng mà bò lên trên giường, chui vào trong chăn, nằm ở bên cạnh hắn.
Có lẽ hắn quá mệt mỏi nên một đêm này hắn nằm trên giường ngủ rất say, hô hấp đều đều, thậm chí không cả xoay người.
Mạnh Lan Đình nằm nghiêng ở bên người hắn, nhìn hắn, nửa tỉnh nửa mê. Lúc nàng tỉnh lại liền thấy hình dáng khuôn mặt hắn bị bóng đêm phác họa ra, thẳng đến khi bức màn có ánh sáng chiếu rọi.
Trời đã tờ mờ sáng, lông mi hơi dài của hắn rung động một chút. Mạnh Lan Đình hướng hắn, chậm rãi dịch người qua, đem thân thể ấm áp mềm mại của mình dựa vào bên cạnh vai và tay hắn. Hắn tiếp tục nhắm mắt lại, cánh tay không động.
“Lan Đình, ngày mai em và em trai em phải rời đi. Anh đưa hai người tới Hongkong, tới đó rồi thì hai người lên phi cơ rời đi.” Sau một lát, hắn nói. Giọng hắn trầm thấp, mang theo khàn khàn đặc trưng khi mới tỉnh ngủ. Sau đó hắn mở mắt, xốc chăn, xoay người muốn xuống giường.
Mạnh Lan Đình ngây dại, lúc phản ứng lại thì nàng cũng vội vàng bò lên, “Em không đi! Em cũng muốn ở lại!”
Phùng Khác Chi ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía Mạnh Lan Đình, trầm mặc một lát.
“Chiến tranh đã bắt đầu rồi, mấy ngày hôm trước chỉ là một màn dạo đầu nhỏ thôi. Đây không phải một trận chiến nhẹ nhàng, không biết khi nào mới kết thúc. Em ở lại làm gì?”
Mạnh Lan Đình nhào tới, từ sau lưng gắt gao mà ôm lấy eo lưng trần trụi của hắn, “Em không đi! Em muốn ở lại, ở lại với anh……”
Hắn không phản ứng, sau một lúc lâu mới quay đầu, “Lan Đình, nếu không phải vì anh thì em giờ đã thuận lợi xuất ngoại đọc sách, đây vẫn luôn là tâm nguyện của em. Mấy ngày trước, không phải em vẫn chuẩn bị sao? Hiện tại chẳng qua là mình anh ở lại, em cứ theo kế hoạch cũ mà đi thôi. Em cần gì phải vì anh mà không đi?” Giọng hắn vô cùng bình tĩnh, rồi hắn gỡ đôi tay nàng đang ôm mình ra, đứng lên, đi vào phòng tắm.
Mạnh Lan Đình ngơ ngẩn mà nhìn hắn lại đi ra, mặc quần áo rồi đi tới, dừng ở trước giường, “Cứ như vậy đi, em thu dọn đồ đạc cho tốt. Chỗ Nhược Du anh sẽ an bài, em không cần phải xen vào. Sáng mai anh đưa hai người đến Hongkong.”
Hắn dừng một chút.
“Buổi tối anh đến chỗ Bát tỷ phu có việc, cũng ngủ bên kia, anh không về nhà đâu.” Hắn nói xong, xoay người, đi ra khỏi phòng.
Mạnh Lan Đình nghe tiếng ô tô rời đi truyền đến từ cửa sổ. Nàng ngồi ở trên giường, yên lặng rơi lệ hồi lâu, rốt cuộc nín khóc, lại ngồi ngốc ra.
Bị hắn biết được lý do mình đồng ý kết hôn với hắn lúc đầu thì nàng đã chuẩn bị tốt việc hắn chất vấn và phẫn nộ. Nhưng nàng không nghĩ tới phản ứng của hắn lại bình tĩnh như thế. Một Phùng Khác Chi bình tĩnh như thế cũng lạnh nhạt như thế khiến nàng cảm thấy xa lạ và vô tình. Một Phùng Khác Chi như vậy thậm chí khiến nàng có chút sợ hãi.
Đám người má Phùng cũng không biết tin sáng mai nàng sẽ đi. Tuy rằng có chút ngoài ý muốn nhưng bởi vì mấy ngày trước vẫn chuẩn bị nên hiện tại nàng đi thì cũng là thuận lý thành chương, tất cả đều vội vàng giúp nàng sửa sang lại hành lý.
Trời dần tối lại,
rồi lại hửng sáng. Phùng Khác Chi vẫn không lộ diện, giống hệt lời hắn nói.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Mạnh Lan Đình vẫn chưa trải tóc, ngồi trước bàn trang điểm, trong tay nắm một cây lược, nhìn bản thân đến phát ngốc thì nghe được chỗ cổng lớn truyền đến tiếng ô tô.
Phùng Khác Chi rất nhanh liền đi lên lầu, đứng ở cửa, nhìn nàng nói: “Em trai em đã ở bến tàu chờ. Em có khỏe không? 7 giờ rưỡi thuyền chạy, đừng đến muộn.” Hắn nói, ngữ khí mang theo một loại mệnh lệnh không cho phép phản kháng.
Mạnh Lan Đình quay đầu nhìn hắn, trầm mặc, vẫn không nhúc nhích. Hắn đi đến, lấy cái lược trong tay nàng, lớn tiếng gọi má Phùng đến chải đầu cho nàng.
Má Phùng “Ai” một tiếng, vội vã mà tiến vào, giúp Mạnh Lan Đình chải tóc.
Trên chân nàng vẫn đi dép lê vì thế Phùng Khác Chi mang giày da của nàng đến, ngồi xổm xuống giúp nàng đi giày, cẩn thận mà thắt dây rồi lại đứng dậy, cầm một cái áo khoác mỏng ngày thường nàng hay mặc, khoác trên vai nàng.
“Hành lý của thiếu nãi nãi đều đã được thu thập tốt sao?” Hắn quay đầu hỏi má Phùng.
“Tốt, tốt lắm! Đều ở dưới lầu!” Má Phùng vừa đi vừa dùng tay áo lau mắt, nghe thấy Phùng Khác Chi hỏi thì vội vàng đáp ứng.
Phùng Khác Chi cầm tay Mạnh Lan Đình, kéo cô đứng lên, đi ra khỏi phòng.
Mạnh Lan Đình giống như một con rối gỗ, đần độn mà đi theo hắn xuống lầu, đi vào cửa, nhìn bọn lão Diêm đem hành lý chất lên xe.
Phùng Khác Chi mở cửa xe, đem nàng đẩy vào, rồi “Bang” một tiếng đóng cửa.
Mạnh Lan Đình ngồi ở ghế sau, quay mặt đi, cách tấm cửa kính nhìn má Phùng cùng lão Diêm đứng ở một bên, đôi mắt hồng hồng mà nhìn chính mình, rốt cuộc nàng cố gắng nhếch khóe miệng, hướng bọn họ cười một cái.
Phùng Khác Chi mặt không biểu tình mà lên xe, khởi động ô tô, dẫm chân ga, nhanh chóng lái ra ngoài, đem tòa nhà Mạnh Lan Đình mới ở chưa đến một tháng ném lại phía sau, càng ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Lúc tới bến tàu là 7 giờ hai mươi phút.
Con tàu này của Anh quốc, hàng năm đều lui tới giữa Thượng hải và Hongkong. Lúc này nó đang bỏ neo bên bờ biển. Hành khách phần lớn đã lên thuyền, mấy thuyền viên ở bờ biển thực hiện những công tác chuẩn bị cuối cùng.
Mạnh Nhược Du đã lên thuyền, nhưng vẫn chưa vào khoang mà vẫn ở trên boong tàu đứng, nhìn xung quanh. Bỗng nhiên nhìn thấy Phùng Khác Chi mang theo Mạnh Lan Đình xuất hiện thì ánh mắt hắn sáng lên, lớn tiếng kêu: “Tỷ tỷ, tỷ phu!”
Vị thuyền trưởng người Anh đang đứng ở bến tàu, thấy Phùng Khác Chi tới thì trên mặt lộ ra tươi cười, bước nhanh đi tới, cùng hắn bắt tay rồi lại chuyển sang Mạnh Lan Đình, duỗi tay cầm tay nàng, cúi người hôn lên, rồi cười nói: “Hôn lễ của ngài và Phùng công tử ngày đó tôi có theo lãnh đạo tham dự, ký ức vẫn còn như mới. Ngài thật là xinh đẹp, hoàn ngênh đến con tàu TSINAN.”
Mạnh Lan Đình cố xốc lại tinh thần, cùng thuyền trưởng cười gật đầu thăm hỏi, còn đối đáp vài câu. Phùng Khác Chi cũng mỉm cười, nắm tay nàng, mang nàng lên thuyền.
Mạnh Nhược Du chạy vội tới, giúp đỡ lấy hành lý, “Tỷ tỷ, tỷ phu, chúng ta thật sự cứ như vậy đi sao?”
“Anh đưa em và chị gái đến Hongkong, sau đó anh trở về, hai người đi Mỹ đi.” Phùng Khác Chi trả lời hắn, rồi ôm lấy Mạnh Lan Đình bước vào khoang thuyền.
Mạnh Nhược Du ngẩn ra, bước chân ngừng ở trên boong tàu, quay đầu lại bến tày phía sau, chần chờ một lúc lâu, lại nghe tàu thủy phát ra một tiếng còi thật dài, khởi hành, thân thuyền bắt đầu đong đưa, chậm rãi rời bến thì mới gục đầu, uể oải ỉu xìu mà theo vào.