Bên cạnh nhà ga Cửu Long phồn hoa, có một khách sạn trứ danh xa hoa đứng sừng sững.
Ngày lên máy bay chỉ còn cách hai ngày nữa.
Sau khi Mạnh Lan Đình vào khách sạn ở, giữa trưa hôm sau Phùng Lệnh Mỹ cũng đến Hongkong, hai người ở chung một khách sạn.
Trong ấn tượng của nàng, Phùng Lệnh Mỹ vẫn luôn lanh lẹ mà có khả năng, vô luận tâm tình của nàng ấy như thế nào thì nàng kia luôn có thể sử dụng nụ cười thỏa đáng để che giấu cảm xúc của mình, để lại cho người khác một bóng dáng ưu nhã mà kiêu ngạo.
Nhưng hôm nay Phùng Lệnh Mỹ, có lẽ mệt mỏi do hành trình vất vả, hoặc vì nguyên nhân khác mà mặc dù trang điểm tinh xảo, một thân quần áo hoa lệ nhưng trên mặt nàng lộ rõ mỏi mệt. Lúc ăn cơm cùng Mạnh Lan Đình, nàng tùy ý ăn một chút đồ ăn, rồi hướng Mạnh Lan Đình xin lỗi, nói mình có chút mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi, không thể bồi nàng nữa.
Phòng nàng ấy và phòng Mạnh Lan Đình gần nhau. Mạnh Lan Đình nhìn nàng vào cửa, ở trên hành lang đứng lặng một lát, rồi cũng chậm rãi trở về phòng mình.
Báo chí Hongkong vô luận là bằng tiếng Trung hay tiếng Anh thì cũng đều đưa tin trong nội địa lại mới bùng nổ một cuộc đại chiến.
Nhân viên khách sạn chiếu theo phân phó của Mạnh Lan Đình mà mỗi ngày đều đem một phần báo sớm đến phòng nàng. Lúc Phùng Lệnh Mỹ còn chưa đến thì Mạnh Lan Đình xem xong báo sẽ mở đài cả ngày, thẳng đến đêm dài khi các chương trình kết thúc mới thôi.
Ngày hôm sau, Phùng Lệnh Mỹ cũng vẫn ở trong phòng như cũ, không xuất hiện.
Mạnh Lan Đình để ý thấy báo đưa đến phòng nàng ấy vẫn luôn được cắm ở cửa, mà nàng kia cũng trước sau không ra lấy.
Ngày kế, chính là ngày phi cơ cất cánh.
Mạnh Lan Đình ngồi ở trước cửa sổ, nhìn cái rương đặt ở trên đất, xuất thần. Đúng lúc này điện thoại reo vang.
Nhân viên khách sạn nói cho nàng rằng chuyến bay bị hoãn đến ba ngày sau, thỉnh nàng tiếp tục ở lại trong khách sạn chờ đợi, đồng thời nhờ nàng chuyển lời cho Bát tiểu thư.
Nghe điện thoại xong, Mạnh Lan Đình đi ra ngoài, gõ cửa phòng Phùng Lệnh Mỹ. Nàng kia giống như vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt có chút sưng, nghe xong lịch bay bị dời lại thì sửng sốt một chút, trên mặt ngay sau đó chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười, sau đó gật gật đầu, nói đã biết.
Bởi vì bị chiến sự ở Thượng Hải ảnh hưởng nên người đến Hongkong tăng lên nhiều lần, mọi khách sạn trên bán đảo này đều kín chỗ. Đương nhiên, vào ở được nơi này đều là những người có tiền hoặc xuất thân thượng lưu. Mỗi khi đến giờ ăn tối, nhà ăn sẽ chật kín, mỗi người đều đàm luận chiến sự đang nổ ra.
Mạnh Lan Đình không quấy rầy Phùng Lệnh Mỹ, cũng không đi ra ngoài. Cơm nàng cũng ăn ở trong phòng.
Ba ngày sau, từ sớm đến tối nàng vẫn đọc báo, nghe đài mà vượt qua.
Buổi hoàng hôn cuối cùng trước khi phi cơ cất cánh, Mạnh Lan Đình cùng Phùng Lệnh Mỹ ra nhà hàng lộ thiên ngồi ăn.
Đối diện không xa, tháp chuông cao cao của nhà ga truyền đến bảy tiếng gõ chậm rãi. Tiếng chuông qua đi, phát ra chấn động ong ong, giông như vẫn còn quanh quẩn bên tai, thật lâu không tiêu tán.
Tuy rằng mỗi người lúc đề cập đến chiến sự đều nghiến răng nghiến lợi, nhưng điều này cũng không ngăn cản được tiếng hoan thanh tiếu ngữ, tiếng nhạc nhảy vui mừng theo gió truyền ra từ đại sảnh hoa hồng ở lầu sáu của khách sạn.
Có lẽ, càng là chiến loạn, thì cái sự may mắn người khác không có, chỉ mình mình được hưởng lại càng thêm đáng giá để chúc mừng.
Trên bàn tròn màu trắng của nhà hàng ngoài trời, có mấy tờ báo. Mới khai chiến một vòng mà đã gian nan, tin tức thương vong thảm thiết đầy trên đó.
Cà phê sớm đã lạnh thấu.
Mạnh Lan Đình cùng Phùng Lệnh Mỹ ngồi đối diện nhau không nói gì, ai cũng không nói một lời.
Mạnh Lan Đình bỗng nhiên nhớ tới ngày đó gặp được nữ y tá ở chỗ Hà Phương Tắc, nàng chần chờ một chút rồi cuối cùng không nói gì.
Người bên cạnh càng lúc càng ít, tiếng chuông lại truyền đến. Phùng Lệnh Mỹ phảng phất như đột nhiên tỉnh lại từ suy nghĩ của bản thân, vội quay mặt đi, hàm hàm hồ hồ mà nói: “A —— ngày mai phải đi rồi! Nên nghỉ ngơi thật sớm mới được!”
Mạnh Lan Đình nói: “Đúng vậy —— chị nghỉ ngơi cho tốt.” Hai người nói xong, lại lâm vào trầm mặc.
Phùng Lệnh Mỹ chậm rãi bưng lên ly cà phê trước mặt, uống một ngụm, rồi lại thả xuống, nói: “Vậy em cứ ngồi, chị về phòng trước. Mai gặp.” Nàng hướng Mạnh Lan Đình mỉm cười một chút, đứng lên, xoay người đi vào trong, giày cao gót nện lên mặt đá cẩm thạch khảm hình khổng tước mỹ lệ, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tiếng bước chân dần dần đi xa.
Mạnh Lan Đình nhìn theo bóng dáng nàng biến mất, quay đầu lại, tiếp tục nhìn tòa gác chuông bị chìm trong bóng tối ở phía không xa.
Kim phút chạy từng tiếng, rốt cuộc lại nhảy tới vị trí tròn một vòng. Dây cót “Lộp bộp” một tiếng rất nhỏ. Tiếng chuông hồn hậu mà ngưng trọng lại lần nữa vang lên.
“Mạnh tiểu thư, tôi có thể ngồi sao?”
Trong dư âm tiếng chuông, Mạnh Lan Đình nghe được phía sau truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng. Giọng nói kia ngọt mà mỹ, phảng phất như hoàng anh xuất cốc, hơn nữa còn vô cùng quen thuộc.
Mạnh Lan Đình quay đầu, thấy Chung tiểu thư đang đứng ở phía sau mình. Nàng ta mặc một bộ sườn xám màu tím, cổ cao, tỉ mỉ tôn lên cái cổ cao duyên dáng của nàng ta. Áo choàng ngắn tay, hai cánh tay bị ánh sáng phía sau chiếu đến trắng bóng, giữa hai ngón tay sơn đỏ tinh tế kẹp một điếu thuốc.
Thoạt nhìn nàng ta giống như mới từ vũ hội đi ra.
“Hôm qua tôi mới tới Hongkong. Vừa rồi đi qua chỗ này, nhìn thấy bóng dáng cô, lại thấy có chút giống nên liền tới xem một chút. Không nghĩ tới là cô thật, đúng là khéo.” Không đợi Mạnh Lan Đình cho phép, nàng ta đã ngồi xuống chỗ ngồi của Phùng Lệnh Mỹ vừa rồi, sau đó hơi dướn người về trước, nhìn Mạnh Lan Đình.
Mạnh Lan Đình gật gật đầu: “Nơi này phong cảnh cũng không tệ
lắm, Chung tiểu thư xin cứ tự nhiên, tôi đi về phòng đây.” Lúc nàng muốn đứng dậy rời đi lại nghe được Chung tiểu thư nói: “Mạnh tiểu thư, vào buổi tối người Nhật Bản nã pháo vào Áp Bắc, Tiểu Cửu gia hẳn là không ở nhà, cô biết chứ?”
Mạnh Lan Đình chậm rãi quay mặt lại nhìn nàng ta.
Chung tiểu thư hút điếu thuốc, phun ra một chuỗi vòng khói xinh đẹp, “Tiểu Cửu gia hiện tại đang cùng người Nhật Bản đánh giặc. Tôi biết ở thời điểm này mà nói chút chuyện này trước mặt cô là không thích hợp. Nhưng buổi tối đó, tôi và anh ấy ở cùng nhau, trong một căn phòng của tiệm cơm Cẩm Giang.”
Nàng ta dừng một chút.
“Quên không nói với cô, trước đây anh ấy từng bao một căn phòng ở đó cho tôi, lúc ấy vẫn chưa hủy. Tôi biết cô hẳn không thích nghe chuyện này, nhưng nghĩ rồi vẫn cảm thấy cần để Mạnh tiểu thư biết, trong lòng còn có tính toán. Tiểu Cửu gia tự nhiên là mị lực vô cùng, nhưng làm trượng phu…… Ước chừng vẫn có chút khiến người ta đau đầu…… Hai người kết hôn đến giờ mới gần được một tháng đúng không?” Nàng ta mỉm cười, nhìn chăm chú vào Mạnh Lan Đình.
Mạnh Lan Đình nhìn nàng ta một lát.
“Chung tiểu thư, đề nghị cô gọi tôi là Phùng phu nhân, hoặc Phùng thái thái. Tôi có chút không hiểu. Cô đã biết Khác Chi là trượng phu của tôi mà còn sơ sẩy trong việc xưng hô như thế, vậy rốt cuộc là vô tri hay bụng dạ khó lường?”
Chung tiểu thư cứng người.
Mạnh Lan Đình cười cười.
“Đối với sự mở đầu vô lễ của cô, tôi vốn cũng không cần để ý tới. Nhưng xét sự quan tâm của cô thì tôi cũng nhắc cô một chút. Trước cô Khác Chi tựa hồ còn có Lâm tiểu thư? Phương tiểu thư? Có hơi nhiều, tôi nhớ không rõ, cũng chẳng cần phải nhớ. Tôi không biết cô nói sống cùng anh ấy trong phòng khách của tiệm cơm Cẩm Giang là thế nào. Anh ấy đêm đó xác thực không nói với tôi anh ấy uống say rượu, có gặp Chung tiểu thư hay không. Tôi chỉ biết, cuối cùng anh ấy vẫn về nhà. Chung tiểu thư, thành thật mà nói thì đối với tôi, cô và mấy người Lâm tiểu thư, Phương tiểu thư, cũng không có gì khác biệt. Hoặc nói, cô so với bọn họ còn không tự biết, còn dám tới trước mặt tôi mà nói như vậy. Tôi không biết cô muốn nhìn thấy cái gì. Mặc kệ là cái gì, chỉ sợ đều chỉ có thể làm cô thất vọng rồi.”
Tươi cười trên mặt Chung tiểu thư dần dần ngưng lại.
Mạnh Lan Đình hơi hơi mỉm cười, “Chung tiểu thư, đừng đem mình thành vai nữ cính, nếu tới Hongkong rồi vậy thì tiếp tục ca hát cho tốt đi. Thuận tiện nói một tiếng, cô hát quả thật không tồi, tôi rất thích nghe. Lần sau cô ra đĩa nhạc mới, tôi sẽ bảo Khác Chi đi mua một đĩa về đây.”
Mạnh Lan Đình đứng lên, bỏ lại Chung tiểu thư còn ngây người ngồi đó, xoay người rời khỏi nhà ăn.
Nàng về tới phòng mình, khóa trái cửa, cũng không bật đèn, ném giày trên chân, đôi tay nắm chặt, bắt đầu đi lại trong căn phòng tối tăm, hít từng ngụm từng ngụm, điều chỉnh cảm xúc của mình.
Nửa đêm, nàng rốt cuộc lên giường, nhắm hai mắt lại.
Trời dần sáng.
Tới tám giờ, nhân viên khách sạn tới đón nàng. Mạnh Lan Đình mở cửa phòng nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi không ngồi phi cơ, phiền các anh đi đón Bát tỷ đi sân bay là được.”
Nhân viên kia lộ thần sắc kinh ngạc, hai người nhìn nhau, sau một lúc người kia nói: “Phu nhân, vừa rồi chúng tôi đang muốn hỏi phu nhân, Bát tiểu thư không ở trong phòng, cửa không khóa, bên trong lại không có ai.”
Mạnh Lan Đình sửng sốt, vội vàng đi qua, đẩy cánh cửa khép hờ ở cách vách. Trong phòng im ắng, bức màn mở ra, một tia sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, những hạt bụi nhỏ li ti di động trong đó.
Phòng ngủ, phòng tắm, sân phơi, tất cả đều không thấy có bóng dáng Phùng Lệnh Mỹ. Cái rương của nàng cũng không thấy.
Mạnh Lan Đình vội vàng xuống lầu, tới trước quầy, hỏi Phùng Lệnh Mỹ đi chỗ nào.
Vị giám đốc tóc vàng mắt xanh vội tiến lên đón, nói Phùng Bát tiểu thư sáng sớm hôm nay đã rời khách sạn, nó xong, lại đưa cho nàng một lá thư, “Đây là Bát tiểu thư bảo tôi chuyển cho phu nhân.”
Mạnh Lan Đình nhận lấy, từ bên trong rút ra một tờ giấy. Trên tờ giấy thơm mùi nước hoa là những dòng chữ hỗn độn, qua loa nói đại thể là nàng ấy đổi ý, không muốn xuất ngoại nữa, sáng nay liền đáp chuyến tàu sớm nhất về rồi, nàng bảo Mạnh Lan Đình không cần chờ, tự mình lên phi cơ là được.
Mạnh Lan Đình nhéo giấy viết thư, nhìn đi nhìn lại, rồi lâm vào trầm mặc.
“Phùng phu nhân? Không có việc gì đi?” Giám đốc quan tâm hỏi.
Mạnh Lan Đình thu hồi giấy, ngước mắt nhìn, chậm rãi lắc lắc đầu, “Không có việc gì. Cảm ơn ngài, tiên sinh. Tôi còn có việc, ước chừng sẽ phải tiếp tục ở lại đây một thời gian.”