Hái Trăng

Chương 42: 42: Có Thể Ở Bên Anh Không




Vì ngược sáng nên bóng dáng của cô trở nên rất mơ hồ.

Rõ ràng đã đến giờ về, nhưng Phó Chí Tắc lại không muốn phá vỡ sự yên lặng lúc này.
Tình cảm của anh đối với Vân Ly cũng không phải đột nhiên ập tới.
Lần vô tình nhìn thấy ảnh hồi cấp ba của cô, anh đã nhận ra cô ngay lập tức – Là học sinh cấp ba làm người máy vào nhiều năm trước kia.
Chỉ có điều, anh đã không còn là anh của năm đó.
Anh cũng không để trò hề lúc hai người gặp lại ở trong lòng.

Người đã từng để ý trước đây, anh không thể lạnh nhạt như khi đối đãi với người xa lạ, nhưng cũng sẽ không chú ý tới như hồi thiếu niên.
Đối với suy nghĩ của cô, anh hiểu rõ mười mươi.
Ban đầu anh chưa từng cân nhắc chuyện này.
Anh không còn sức lực để tạo ra một ràng buộc mới.
Nhưng, cô lại cứ như thể muốn liều mạng đến cùng với anh vậy.
Rõ ràng không dám giao tiếp, nhưng lại luôn có can đảm lớn lao giúp sức cho cô tiến lên.
Trông có vẻ mềm yếu nhưng lại kiên cường đến khó hiểu.
Trong lúc lơ đễnh, cán cân thăng bằng trong lòng anh đã sớm chệch đi rất nhiều từ lâu.
Sau khi biết người mà cô tới Đại học Bách Khoa Tây Phục tìm năm ấy là anh, tình cảm đầy ắp bị đánh đổ, chỉ còn lại sự xót xa khắp muôn nơi.
Từ lâu anh đã không phải là người mà em luôn hướng tới.
Mặc dù không phải anh, nhưng em vẫn luôn có thể gặp được một nửa kia khiến em dũng cảm tiến về phía còn lại giống như chính bản thân em.
Nhưng anh không thể chấp nhận được, lí do mà cô bỏ cuộc lại là, cảm thấy mình đang tự rước lấy nhục.
Rõ ràng người không có can đảm tiến về phía trước là bản thân anh.
Cô không đáng phải chịu bất kì một ấm ức nào.
Nếu như cô đi nhiều bước như vậy rồi, mà vẫn kiên trì thích anh như cũ.
Vậy quãng đường còn lại, đến lượt anh đi tới cùng.
-
Phó Thức Tắc vẫn không động đậy.
Ánh mắt anh cũng không cháy bỏng, thậm chí Vân Ly còn không đọc được cảm xúc gì khác, chỉ có thể xác định được, anh vẫn luôn nhìn cô.
Cô cúi đầu liếc nhìn máy bay không người lái bằng bìa cứng trong tay anh.
Phó Thức Tắc vẫn luôn là một người vô cùng khép kín.

Cho dù là khi anh uống rượu, anh cũng chẳng nói thêm được mấy câu.
Nhưng Vân Ly lại thích cảm giác ở chung với anh như vậy, bản thân cô cũng không phải là người ham vui cho lắm.
Vân Ly không khỏi nhớ tới cách ăn mặc trang điểm hiện tại của mình, có lẽ tóc mái trước trán hơi hơi che kín hai mắt, tóc lại dài quá rồi, nên cắt thôi.
Cô đứng im tại chỗ suy nghĩ vớ vẩn, lung tung về những chuyện này.

bỗng nhiên Phó Thức Tắc nói: “Chờ anh từ Nghi Hà về, chúng ta yêu nhau đi.”
Sau khi bước ra một bước quan trọng, anh không thể lùi bước nữa.
Tiếng của anh không to, ẩn giấu trong bóng đêm.
Vân Ly nhìn lại theo ánh mắt anh, bỗng dưng cô nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, dường như anh mới nhớ ra còn phải hỏi ý kiến của cô, vì thế lại bổ sung thêm một câu: “Được không?”
Vân Ly vẫn luôn im lặng không nói gì.

Phó Thức Tắc ngẫm nghĩ, lại nói tiếp: “Cảm xúc của anh thường không dao động, có lẽ em sẽ cảm thấy anh không có tình cảm.”
“Nhưng anh có thể khẳng định với em rằng, anh thích em.”
Một chút mềm mại nhuốm trong giọng nói của anh.
“Có lẽ em sẽ cảm thấy không đủ, nhưng sau này sẽ có nhiều hơn nữa.”
Chỉ mấy câu nói đã xoa dịu cảm giác bất an trong lòng Vân Ly.
Tối hôm qua, sau khi ra khỏi rừng cây nhỏ, nghe ra ẩn ý trong lời nói của Phó Thức Tắc, tình cảm của Vân Ly phá vỡ lý trí.

Cô không miệt mài theo đuổi chuyện anh từ chối, anh lạnh nhạt trong quá khứ nữa, cô chỉ cảm thấy, anh có thể có ấn tượng tốt với mình, vậy là đủ rồi.
Suốt cả ngày đi hẹn hò, Vân Ly cất giấu nỗi bất an ở chỗ sâu dưới đáy lòng.

Lần đầu tiên khi cô xem lại video ở trường Đại học Bách Khoa Tây Phục, nhìn thấy thiếu niên quen thuộc trong đó, cô lại thấy càng hoảng loạn hơn.
Bởi vì cuộc đua ấy chỉ có một mình cô biết rõ.
Sau khi thi đại học xong, ngày nào cô cũng đạp xe bốn mươi phút đến Đại học Bách Khoa Tây Phục, đợi hơn nửa tháng, cuối cùng đã đợi được triển lãm Unique, nhưng lại không trông thấy người muốn gặp.
Cô không đỗ trường Đại học Bách Khoa Tây Phục, vì thế cô che kín tấm ảnh trong phòng, nghĩ cũng đúng, chắc là cô không còn cơ hội để gặp lại anh.
Đối với cô mà nói, đó là mối tình đầu hèn mọn.
Khi hai người gặp lại nhau lần nữa, cô theo đuổi Phó Thức Tắc, dự định ban đầu của cô cũng chỉ là thử xem sao.
Cho dù có thất bại, hai người cũng chỉ trở lại trạng thái như trước đây mà thôi.

Cô quen biết anh bảy năm nhưng vẫn luôn ở trạng thái như người xa lạ.
Cho dù quan hệ của hai người không có tiến triển thì cũng chẳng có không gian để lùi lại.
Kiểu trạng thái này cũng không khiến người ta quá khó chấp nhận.
Chỉ có điều, mỗi khi nhớ tới cô luôn cảm thấy thiếu một góc, thậm chí còn không xứng được gọi là tiếc nuối.
Thật ra thì cho tới tận bây giờ, cô chưa từng cảm thấy anh có thể thích mình, càng chưa từng nghĩ tới, cô có thể nghe được câu nói kia từ trong miệng anh.
Kể từ đêm Giáng sinh, trong lòng cô đã có rất nhiều băn khoăn.
Anh là con cưng của trời, sao có thể thích cô được.
Bản thân Vân Ly không tìm thấy lí do để anh thích mình.
Cho dù như thế, giờ phút này, cô cũng chẳng cần lí do.
Nếu như anh bằng lòng thú nhận, anh không cần đưa ra bất kì một lí do nào, Vân Ly cũng sẵn lòng tin tưởng anh.
Bởi vì mong muốn của cô rất đơn giản.
Cô chỉ muốn ở bên anh mà thôi.
Vành mắt Vân Ly hơi ươn ướt, nhưng cô vẫn muốn để cho giọng điệu của mình bình thường một chút: “Có thể không cần đợi đến lúc anh quay về từ Nghi Hà không?”
Có thể yêu nhau luôn bây giờ không?
Phó Thức Tắc cười một cái: “Em rất thích anh.”
Cho dù anh có chôn giấu lòng mình sâu hơn nữa thì anh cũng không muốn người trước mặt phải chịu hết đau khổ trong cuộc đua này.
“Em theo đuổi anh lâu lắm rồi, anh cũng biết mà.” Vân Ly thừa nhận.

Anh vừa mới tỏ tình xong, cô cũng không cần rụt rè che giấu tình cảm trong lòng mình nữa.
Anh nghĩ một lát, giọng điệu nghiêm túc: “Thế nên, không công bằng với em, có chút qua loa.”
Vân Ly không hiểu rõ lời anh nói có nghĩa là gì.

Cô vốn là người theo đuổi, vì thế, cô thẳng thắn phủ nhận lời anh nói: “Chúng ta đều có tình cảm với nhau, không hề bất công, cũng chẳng hề qua loa.”
“Thế nên…” Vân Ly còn chưa nói hết, Phó Thức Tắc đã mở miệng.
“Để anh nói.”
Anh tiến lại gần.
“Để cho em nghe thấy lời này thì vẫn hơi ngại.”

“Nhưng nếu như phải nói cho em nghe, anh cũng sẽ nói vào tai phải của em.”
– “Anh thích em.”
– “Có thể ở bên anh không?”
Vành mắt của Vân Ly ửng đỏ, nhưng khóe môi lại cong lên: “Anh biết là em sẽ không từ chối mà.”
Một tay của Phó Thức Tắc đang cầm máy bay không người lái bằng bìa cứng, anh chần chờ hồi lâu, duỗi tay xoa xoa đầu Vân Ly, vuốt mái tóc mềm mượt của cô.
Sau đó, cái tay này tiến về phía trước, dịch lên mặt Vân Ly, lòng bàn tay áp vào má cô, ấm áp khô ráo, như thể muốn truyền cả nhiệt độ sang.
Vân Ly thấy anh nhìn xuống, không nhìn ra cảm xúc trên mặt, cô dè dặt hỏi: “Sao vậy?”
“Đang nghĩ, hôm ở Đại học Bách Khoa Tây Phục…”
Phó Thức Tắc nhìn chăm chú vào mặt cô: “Có phải mặt em bị lạnh cóng rồi không?”
Vân Ly không nhớ rõ ngày anh nói là ngày nào, chỉ cảm thấy hơi căng thẳng.
Bầu không khí nóng đến tột cùng.
Ngay lúc Vân Ly cho rằng anh muốn làm động tác tiếp theo thì…
Phó Thức Tắc rút tay về, anh quay mặt đi: “Anh về trước đây.”
Nhiệt độ trên mặt đột nhiên giảm xuống, Vân Ly cảm thấy hơi mất mát, “à” một tiếng: “Ừm.”
Chú ý tới cảm xúc của cô, Phó Thức Tắc nói: “Ngày mai anh lại tới.”
Vân Ly cong môi cười: “Vậy mai bọn mình gặp nhau nhé.”
Phó Thức Tắc rời đi không bao lâu, Vân Ly đã nhận được tin nhắn của anh.
Phó Thức Tắc: [Mai mấy giờ em vào học?]
Vân Ly liếc mắt nhìn thời khóa biểu một cái: [Tám giờ.]
Vân Ly: [Đi đường cẩn thận.]
Phó Thức Tắc: [Ừ.]
Đột nhiên nhớ tới vật trong túi xách, Vân Ly lập tức đi tìm nó.
Một cái hộp nhỏ xinh tinh xảo, Vân Ly nâng như nâng vật báu của mình, cẩn thận từng li từng tí mở nó ra.
Bên trong là một đôi khuyên tai bằng ngọc trai.
Phía dưới dây kim loại đơn giản treo một viên ngọc trai trắng muốt nhẵn mịn.
Cảm giác rất hợp với cô.
-
Ngày hôm sau, Vân Ly vừa mới tỉnh ngủ thì đã nhận được tin nhắn của Phó Thức Tắc: [Dậy rồi à?]
Vân Ly vẫn còn ngái ngủ, tối qua cô kích động quá nên không ngủ được, nhưng vẫn trả lời lại một câu: [Dậy rồi.]
Sau khi gửi tin nhắn này, Vân Ly lại cảm thấy mình hơi lạnh nhạt, vì thế lại bổ sung thêm một tin: [Chào buổi sáng ^^]
Cô còn chưa rời giường, nhưng đã nghe thấy có người gõ nhẹ vào cửa.
Bất ngờ vì có người gõ cửa vào giờ này, Vân Ly bò dậy, đi tới bên cạnh cửa nhưng không mở ngay lập tức.
Tiếng gõ cửa không còn nữa.
Cô rón ra rón rén ghé vào mắt mèo nhìn ra ngoài, trông thấy Phó Thức Tắc đang cầm túi đứng ở cửa.

Cơn buồn ngủ của Vân Ly bay biến hoàn toàn, cô vội vội vàng vàng mở cửa ra, vui vẻ nói: “Sao anh lại tới đây?!”
Đột nhiên nhớ ra mình còn chưa rửa mặt, cô lại vội vã chạy vào nhà vệ sinh, chỉ để lại một câu: “Anh ngồi một lát ở phòng khách trước đi!”
Phó Thức Tắc đặt cái túi lên bàn uống nước, lấy bánh mì và sữa ở trong đó ra.

Anh tự cầm một cái, ngồi ăn kĩ nuốt chậm ở trên ghế sofa.
Vân Ly không muốn để anh phải chờ lâu, cuống cuồng sửa sang lại bản thân.
Đi ra phòng khách, thấy bánh mì và sữa bò trên mặt bàn, cô chỉ vào chúng, hỏi: “Là cho em à?”
“Ừ.”
Vân Ly căng thẳng đi qua, ngồi vào bên cạnh anh.

Phó Thức Tắc tiện tay giúp cô bóc sữa vị chocolate, cắm ống hút, rồi lại giúp cô bóc vỏ bánh mì.
Cầm lấy sữa chocolate, Vân Ly thẹn thùng cười một tiếng: “Đây là loại em thích uống.”
Sau đó, cô thử thăm dò: “Anh có biết không?”
Phó Thức Tắc đặt tay lên tay vịn của ghế sofa, chống cằm, quay đầu sang nhìn cô: “Nếu như điều em muốn hỏi là, có phải anh lén quan sát em không.”
“Vậy thì anh trả lời.”
“Đúng vậy.”
Vân Ly cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sao anh có thể bình thản nói ra những lời khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh như vậy chứ.

Cô nói không nên lời, quay mặt sang bên kia.
Phó Thức Tắc nhìn từ trên cao xuống thấy cô quay mặt sang bên kia cười trộm thì cũng vô thức cong cong mi mắt theo.
“Ăn từ từ thôi, ăn xong anh sẽ đưa em tới trường.”
“Ừm.” Vân Ly nhớ tới lịch trình của anh: “Không phải hôm nay anh phải đi công tác sao?”
Phó Thức Tắc tùy ý nói: “Đưa em đi rồi anh ra sân bay.”
Vân Ly: “Vậy là anh cố tình tới gặp em một lần à?”
Phó Thức Tắc: “Ừ.”
Vân Ly ăn sáng xong, lại mèo nheo một lát ở trên ghế sofa, sau đó mới dọn dẹp đồ đạc đi ra cửa.
Khi hai người đi trên đường, Vân Ly lại mở miệng hỏi: “Anh cố tình tới gặp em thật à?”
Phó Thức Tắc lại trả lời một lần nữa: “Không có lí do khác.” Anh làm như không hiểu câu hỏi của cô: “Sao thế?”
“Chỉ cảm thấy…” Vân Ly cúi đầu nhìn xuống đất, nhỏ giọng nói: “Hình như anh cũng rất thích em.”
Phó Thức Tắc đưa Vân Ly vào tới tận cửa lớp.
Đứng ở chỗ cách cửa một đoạn, Phó Thức Tắc lấy một chùm chìa khóa xe ra khỏi túi, đưa cho Vân Ly.
Vân Ly nhận lấy, khó hiểu nói: “Vì sao lại đưa chìa khóa cho em?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.