Hái Trăng

Chương 88: 88: Vừa Rồi Anh Nói Dối




Lần đầu tiên Vân Ly làm chuyện như vậy, cô thở hổn hển hỏi anh:”Liệu có người đến đây không?”
Phó Thức Tắc: "Không biết."
Động tác của hai người bây giờ làm cho Vân Ly có cảm giác mình có thể kiểm soát được mọi thứ.

Cô gần như đánh mất lí trí, nụ hôn đứt quãng rơi xuống khóe môi anh, dùng một tia lí trí cuối cùng hỏi anh: “Có mang theo cái kia không?”
Phó Thức Tắc cười: "Không."
"..."
Vân Ly cảm thấy không khí ngưng lại.
Cô nhìn anh, mất mát “à” lên một tiếng, mới phản ứng lại sao anh bình tĩnh như thế.
Cảm thấy lúc mới đầu anh không hề đề cập tới chuyện này, Vân Ly bị trêu chọc đến mức nóng lên, sinh ra ý nghĩ trả thù.
Sau khi anh nói xong, cô không lùi mà càng tiến lên, kéo quần áo của anh lên một nửa, khẽ cắn hầu kết của anh, hô hấp của Phó Thức Tắc dồn dập, vẫn mỉm cười: “Quá đáng.”
Nhưng vẫn để mặc cô làm loạn.
Điều này làm cho Vân Ly càng hưởng thụ khi không hề bị uy hiếp, tiếp tục quá trình “khiêu khích” anh.
Cô cố ý thả chậm tốc độ, cởi ra từng cái cúc một, nghe thấy hơi thở của anh càng gấp, Vân Ly cười híp mắt nói: “Ai bảo anh quyến rũ em.”
"Em phải chịu trách nhiệm." Phó Thức Tắc vẫn dựa vào thành sofa, cất giọng nói nhẹ nhàng.
"Em đồng ý chịu trách nhiệm." Vân Ly nghiêm mặt nói.

Thái độ của cô nhìn rất có thành ý, nhưng thực sự rất ác...!Cô biết rõ đối phương không làm gì được cô, lại còn nói ra câu này.
Phó Thức Tắc cười ra tiếng, hơi khàn khàn.

Chơi với cô đủ rồi, anh nắm lấy eo của cô, nét mặt rất bình thản: “Vừa rồi anh nói dối.”
"..."
...
Sau khi tắm xong, hai người mang quần áo xuống phòng giặt đồ dưới lầu, Vân Ly đi theo anh xuống dưới, trong phòng bật sưởi, Phó Thức Tắc chỉ mặc áo cộc tay, lộ ra cánh tay thon dài mạnh mẽ.
Vừa nãy chính là cái tay này đỡ cô...
Còn nỉ non bên tai cô: “Em nói sẽ chịu trách nhiệm.”
“Ngồi xuống.”
Vân Ly có chút run chân.
Phó Thức Tắc bật đèn lên, thoáng nhìn đôi mắt quyến rũ của cô, xoa nhẹ đầu cô.

Anh mở máy giặt vất quần áo vào, bỏ tất vào một cái máy giặt nhỏ khác.

Tiếng máy giặt quần áo vang lên, cũng không làm cho người khác cảm thấy ồn, chất lượng tốt hơn nhiều so với cái máy giặt nhà cô, giặt mất khoảng hai tiếng, Phó Thức Tắc dẫn cô đi xung quanh một lần.
Vân Ly nhỏ giọng nói: "Nhà anh hình như hơi lớn...”
Phó Thức Tắc: “Nếu em thích ở đây, lúc đến đây ở, anh bảo ba mẹ sắp xếp cho em một phòng.”
"Không phải ý này." Vân Ly nghĩ rất lâu, vẫn nói ra: “Em không mua nổi nhà lớn như vậy.”
Vân Ly nghi ngờ chất lượng cuộc sống của anh vì cô mà bị giảm xuống.
Phó Thức Tắc nghiêng đầu, nhắc nhở cô: "Anh cũng không mua nổi."
"..."
Phó Thức Tắc tiếp tục nói: "Em đừng ghét bỏ anh."
Có lúc Vân Ly cũng bị lời nói của anh làm nghẹn họng không nói gì được, anh có thể nhìn thấy, cô tự ghét bỏ bản thân mình, còn tự chế nhạo bản thân mình.
Nói tới việc này, Vân Ly hỏi một cách đàng hoàng: “Sau này anh định ở lại Tây Phục sao?”
Giống như sợ anh đổi ý, Vân Ly lại thêm một câu: “Ở cùng với em.”
Phó Thức Tắc không lên tiếng, Vân Ly cũng tự biết mình nói phí lời, ho nhẹ rồi nghiêm mặt nói: “Vậy em muốn mua nhà ở Tây Phục sớm một chút.

Bây giờ tiền của em chỉ đủ để đặt cọc, nếu anh đồng ý, chúng ta có thể mua cùng nhau.”
Cô có chút không chắc chắn lắm đành nói với Phó Thức Tắc: “Chờ một chút…”
Cô lại lấy điện thoại ra xem.

Sau đó, gật đầu xác nhận với Phó Thức Tắc: “Ừm, đủ rồi.”
Phó Thức Tắc trầm ngâm một lát, nói thẳng: "Anh cũng tiết kiệm được một chút, mua cho em một cái nhé?” Giọng điệu của anh giống như mua máy không người lái cho Vân Dã.
Vân Ly run lên, cô có thu nhập thì còn hiểu được, nhưng Phó Thức Tắc...
"...Anh lấy tiền đâu ra?"
"Tiền thưởng thắng giải thi đấu khoảng năm trăm vạn."
"..."

"?"
Phó Thức Tắc: "Học bổng học đại học và học tiến sĩ có mười mấy vạn.”
"..."
"Tiền mừng tuổi từ nhỏ cũng có mấy trăm ngàn.

Nếu không đủ, ông bà ngoại và ông bà nội đều để lại cho anh tiền và nhà.”
"..."
Phó Thức Tắc cũng không kiêng kị khi nói điều này với Vân Ly, anh không thèm để ý nói: “Tiền nhà anh có thể tự mua, sau khi anh đi làm cũng sẽ có thu nhập.

Tài khoản của em giữ lại mua đồ cho mình đi.”
Vân Ly kiên quyết nói: “Tiền của ai cũng không quan trọng, em cũng có thể kiếm tiền, em không muốn chiếm hời của anh.”
Bởi vì gia cảnh của hai người chênh lệch, cô không muốn người khác cảm thấy, cô yêu gia cảnh nhà Phó Thức Tắc, cô cần nhờ vào Phó Thức Tắc mới có thể mua nhà và mua xe cho mình.
Phó Thức Tắc cười: "Vừa rồi không chiếm à?"
"..."
"Hơn nữa, em nói sai." Phó Thức Tắc kéo cô đến gần mình một chút nói: “Anh đều là của em.”
Trước khi đi ngủ, Vân Ly lại bảo Phó Thức Tắc đọc sách cho cô nghe, trong sách có vài tấm bút kí của anh, Vân Ly nhớ ra hỏi anh: “Những bưu thiếp kia sao không giống chữ viết của anh?”
Phó Thức Tắc: "Viết bằng tay trái.”
"Ồ."
Vân Ly: “Em biết rõ chữ anh đẹp như vậy.”
Cô cũng không tiếc lời khen, hôn lên mặt anh: “Anh cũng đẹp trai như vậy.”
Phó Thức Tắc nhếch khóe môi, tiếp tục lật sách.
"Trên đường đi anh không định nói cho em biết đúng không?” Vân Ly ôm lấy anh, lẩm bẩm nói: “Em cảm thấy có lỗi với anh, trong suốt một năm rưỡi, chỉ có anh bầu bạn với em.”
Phó Thức Tắc phản bác: "Em cũng làm bạn với anh."
Anh là người yếu đuối, mỗi khi muốn từ bỏ, lại nhìn cô, lúc đó lòng của anh sẽ lại trào dâng cảm xúc mãnh liệt.
Vân Ly cảm thấy anh đang an ủi mình, tiếp tục nói: “Năm đó, anh có tới Anh tìm em không?” Vân Ly hi vọng anh trả lời là không.
Phó Thức Tắc không trả lời, thấy khóe mắt cô đỏ lên, anh sờ sờ khóe mắt cô, nhéo nhẹ chóp mũi cô: “Không, một năm rưỡi đó rất bận, không có thời gian.”
Vân Ly thở phào nhẹ nhõm, thấy thế, Phó Thức Tắc ôm chặt lấy cô, kéo tay cô tay tiếp tục đọc sách.
...
Sau khi về Tây Phục, Vân Ly đã lấy máy bay không người lái ở chỗ Vân Dã lại, bên trên còn vỡ một góc nhỏ.

Cô không hiểu về việc sửa chữa những vết gồ ghề này, cũng lên mạng tìm nhiều bài hướng dẫn.

Vì chuyện học tập nên đành gác lại.
Bình thường ngoại trừ đi làm ở công ty thì Vân Ly đều ở bên cạnh Phó Thức Tắc để viết luận văn tốt nghiệp.

Cô đã lén lút liên hệ với Phó Chính Sơ để tạo một đội nhỏ tham gia phát triển game VR của EAW, muốn làm một món quà cho Phó Thức Tắc trong ngày sinh nhật.
Dưới sự giám sát của Phó Thức Tắc, Vân Ly bắt kịp việc nộp luận văn của nhóm lần đầu.

Nếu thuận lợi sẽ tốt nghiệp vào tháng Ba.
Luận văn tiến sĩ của Phó Thức Tắc đã hoàn thành từ lâu.

Lúc hai người tự học, anh thường xuyên viết hoặc sửa chữa luận văn bằng tiếng Anh.
Sau đó Vân Ly bắt tay vào việc đi xem nhà ở Tây Phục.

Trước đó cô đã thương lượng xong với Phó Thức Tắc, Phó Thức Tắc muốn bỏ ra toàn bộ, nhưng Vân Ly từ chối, cô kiên trì muốn mỗi người bỏ ra một nửa.
Sau khi có kế hoạch này, Vân Ly ngồi trên bàn ăn thông báo cho Vân Vĩnh Xương: “Con và A Tắc định mua một căn nhà ở Tây Phục, sắp tới sẽ đi xem.”
Mấy tháng nay, thi thoảng Vân Ly sẽ dẫn Phó Thức Tắc về nhà ăn cơm, hai nhà cũng đã gặp mặt, nói đến chuyện mua nhà, Vân Vĩnh Xương cũng cảm thấy không bất ngờ, chỉ hỏi cô: “Xem ở đâu?”
Vân Ly nói tên mấy tòa nhà mới ra.

Thấy lông mày ông ấy từ từ nhăn lại, Vân Ly lại từ từ thuyết phục: “Con đã liên hệ với đại lý rồi, giá cả và vị trí của mấy tòa nhà mới này đều vừa phải, sau đó bọn con chỉ cần chọn phòng mẫu thôi.”
Vân Vĩnh Xương ăn hai miếng cơm, quyết định luôn: “Mua tòa nhà bên cạnh đi, gần nhà.”
"..."
Thái độ cứng rắn của ông làm cho Vân Ly càng tin rằng nếu ở cùng một khu với ông, còn là tòa nhà bên cạnh, không bằng giết cô đi.
“Tiểu khu này đã khá lâu đời rồi, hơn nữa cách công ty hơi xa...” Vân Ly vẫn cố gắng giải thích, Vân Vĩnh Xương nghe vậy, lông mày giật một cái: “Không phải con lớn lên ở đây từ nhỏ sao? Bây giờ còn ghét bỏ? Con ở tòa nhà bên cạnh, có chuyện gì ba và mẹ có thể qua hỗ trợ.”
Vân Ly cảm thấy không thể giải thích được, rõ ràng là tiền do cô và Phó Thức Tắc tự bỏ ra, sao thái độ của Vân Vĩnh Xương còn cứng rắn như vậy.
Cô cũng không nhượng bộ nói thẳng: “Ba đừng can thiệp vào, con sẽ tự bỏ tiền ra mua.”

"Ý của con là gì?" Vân Vĩnh Xương cảm thấy tức giận: “Bây giờ con kiếm được tiền rồi, nên không thèm nghe theo ý kiến của ba có đúng không? Trước đây là ai đã nuôi con?”
Bầu không khí êm đẹp của bữa tối bỗng nhiên trở nên căng thẳng.

Vân Dã tức giận ngắt lời Vân Vĩnh Xương: “Ba, ba đừng nói nữa, nhà của chị để chị ấy tự quyết định.”
"Con thì biết cái gì!” Vân Vĩnh xương lườm cậu nhóc một cái: “Chị gái con không giao tiếp với người khác được, chuyện mua nhà để chúng ta đến xem là được, nó thì chọn được cái nhà nào được.”
"..."
Vân Ly có thể nghe ra sự khinh thường trong lời nói của ông, cô thả đũa xuống bàn, đi thẳng về phòng.

Vân Dã cụp mắt, không nói một lời lấy khăn lau miệng.
Trong phòng, Vân Ly ngồi trên giường, ôm gối đầu, thấy Vân Dã theo vào, viền mắt cô có chút đỏ, oán giận nói: “Sao ông ấy vẫn muốn làm như vậy.”
Qua nhiều năm như vậy, Vân Vĩnh Xương vẫn không ghi nhận cô.

Vốn dĩ có thể vui mừng vì cô có thể tự mua nhà, nhưng Vân Vĩnh Xương luôn muốn dội cho cô một chậu nước lạnh.
Tính cách của Vân Vĩnh Xương hai người đều hiểu rõ, Vân Dã cũng không biết an ủi Vân Ly như thế nào, chỉ ngồi bên cạnh cô, im lặng nghịch con thỏ bông trên giường cô.

Do dự mãi, Vân Dã quyết định nói chuyện này cho Phó Thức Tắc.
Từ khi Phó Thức Tắc đến nhà Vân Ly, hầu như mỗi tuần, khi Vân Dã về thì đều dẫn Phó Thức Tắc về nhà.

Vân Dã có thể nhìn ra, Vân Vĩnh Xương rất hài lòng về Phó Thức Tắc.
Trên bàn cơm Vân Ly lại ầm ĩ với Vân Vĩnh Xương một trận, hai người giằng co hồi lâu.

Mỗi ngày Vân Ly đều ra ngoài từ sáng sớm, không đi học thì cũng là đi công tác.

Vân Vĩnh Xương cảm thấy cô tỏ thái độ thì cũng thái độ của ông với cô cũng không tốt.

Nhưng điều này cũng không làm Vân Ly chịu thua, cô không nói chuyện với ông ấy.
Tính cách Dương Phương mềm yếu, một người phụ nữ bị kẹt ở giữa, không biết cách để điều hòa.

Vì chuyện này mà Vân Vĩnh Xương phiền không chịu nổi, Phó Thức Tắc gọi cho ông một cuộc điện thoại, muốn một mình ăn cơm với ông.
Địa điểm ăn cơm là ở bên ngoài, là một phòng ăn riêng.

Sau khi hai người gặp mặt, không nói tới chuyện của Vân Ly, Vân Vĩnh Xương vẫn hỏi anh về việc học tập và công việc, Phó Thức Tắc cũng thành thật trả lời.
Khi trò chuyện, Vân Vĩnh Xương thoáng nhìn thấy điện thoại Phó Thức Tắc đang phát video của Vân Ly.
Vân Ly đã làm blogger được sáu bảy năm.
Vân Vĩnh Xương từng cố gắng tìm hiểu, nhưng vì không biết cách thao tác phần mềm.

Trước giờ ông luôn cảm thấy Vân Ly làm blogger không phải là việc đàng hoàng, luôn chê cười cô, càng không hạ mình hỏi con gái, cho nên cũng chưa thật sự xem qua.
Ông hỏi Phó Thức Tắc: "Đây là gì?" Phó Thức Tắc mở trang chủ của Vân Ly ra đưa điện thoại cho Vân Vĩnh Xương.
Lướt màn hình điện thoại, đây là loạt video được Vân Ly cập nhật sau khi trở về Tây Phục, nói về việc phổ cập kiến thức của kết cấu ô tô và các biện pháp khắc phục khi gặp trục trặc.
Trước đó cô đã mượn một chiếc xe trong trường dạy lái và đôi khi sẽ hỏi ông một số vấn đề kì lạ.

Vân Vĩnh Xương cảm thấy cô không làm việc gì đứng đắn, sau khi trả lời cũng không hỏi cô định làm gì.
"Nhàn Vân Sốt Tương chính là Ly Ly." Vân Vĩnh Xương nhìn, Phó Thức Tắc chỉ cho ông ấy một con số: "Đây là số lượt view."
"Đây là bao nhiêu?"
"Ký hiệu này là vạn, cho nên có khoảng ba triệu lượt view.”
"...Chính là có ba triệu người xem?"
Phó Thức Tắc giải thích đơn giản: "Có thể cho là như thế."
Anh dựa vào ấn tượng của mình, nhấn vào một video cuối cùng trong serie, mở phần bình luận ra: “Đây là bình luận của những người khác.”
Có mấy vạn bình luận, phần lớn đều thể hiện sự tán thành đối với blogger.
Trong đó có một cái là: [Sao bà xã của tôi có thể lợi hại như vậy!]
Nhàn Vân Sốt Tương: [Khi còn bé ba tôi thường xuyên dạy cho tôi, con gái kế thừa nghề nghiệp của ba, ha ha ^^]
Xem đến đây, Vân Vĩnh Xương im lặng, một hồi lâu mới thầm nói: “Mấy người này sao có thể gọi con gái tôi...” Có thể nhìn thấy Vân Vĩnh Xương đã buông lỏng, Phó Thức Tắc lại cho ông ấy nhìn những số liệu khác, nhìn thấy số lượng fan của cô, Vân Vĩnh Xương nói: “Đây là cái gì?”
Phó Thức Tắc kiên nhẫn giải thích: "Đây là hơn một triệu người theo dõi Ly Ly, chỉ cần Ly Ly phát video mới, bọn họ sẽ thấy luôn.”

Phó Thức Tắc mở cho ông xem một video, Vân Ly ung dung nói chuyện, nói sai lời cô cũng cười cười cho qua.
Con gái của ông đã không còn tính trẻ con và sự ngại ngùng.
Vân Vĩnh Xương rơi vào im lặng một lúc lâu, hỏi anh: “Chuyện mua nhà là cháu nói hay Ly Ly đề nghị?”
“Ly Ly đề xuất, cô ấy có chủ kiến hơn cháu.”
Phó Thức Tắc trả lời cũng không cảm thấy không tự nhiên: “Ý của ba mẹ cháu là nhà cháu sẽ mua đứt, chủ sở hữu viết tên Ly Ly, nhưng Vân Ly kiên trì muốn bỏ ra một nửa.”
Vân Vĩnh Xương có thể tượng tượng ra nét mặt Vân Ly không chịu thua, mở lớn mắt không muốn để người khác coi thường: “Con gái chú vẫn như vậy.” Một lát sau Vân Vĩnh Xương mới nói ra câu này.
Bắt sang chủ đề chính, Phó Thức Tắc trầm giọng nói: “Trước mặt cháu, Ly Ly nhắc tới chú rất nhiều lần, cô ấy rất kính trọng chú, cũng dành nhiều tình cảm cho chú.”
Anh dừng lại, tiếp tục nói: “Nhưng cô ấy cảm thấy hầu như mọi chuyện chú đều quyết định cho cô ấy, mọi ý nghĩ của cô ấy đều bị gạt bỏ, không được chú tôn trọng, cũng vì vậy mới cãi vã với chú.”
Nếu như nói sớm hớn, Vân Vĩnh Xương chắc chắn sẽ thốt lên, đứa bé kia tính cách hướng nội, ông quản nhiều chỉ mong cô không bị bắt nạt.
Nhưng mấy ngày vừa qua ông mới cãi nhau to với Vân Ly.
Hoặc là nói, chỉ cần vừa nói chuyện, bọn họ đã cãi vã, không có lúc nào chung sống hòa bình được.
Vân Vĩnh Xương lại nhớ tới lúc còn bé Vân Ly ôm cổ ông không muốn rời xa, thân mật gọi ba ba.

Từ khi tai trái của cô gặp sự cố, bị nhà trường gọi đến mấy lần, giáo viên nói bạn học viết lung tung mấy từ ngữ công kích lên quần áo, cặp sách của Vân Ly, sau đó tính cách cô dần trở nên hướng nội, Vân Vĩnh Xương càng bảo vệ cô, đồng thời tự cho rằng, Vân Ly chính là một người như vậy.
Một đứa trẻ bất tài, ương ngạnh.
Tính cách Vân Vĩnh Xương cố chấp, căn bản không nghĩ vấn đề là do mình, tự cho rằng mọi hành vi của mình đều vì muốn tốt cho con gái.
Không hiểu sao, ông lại nghe theo những lời từ bên thứ ba.
Trong ngày thường, Vân Ly có nói thế nào với ông, ông cũng không muốn nghe.
Sau khi trở về, Vân Vĩnh Xương vào trong phòng, mới mở phần mềm này ra, dựa theo những gì Phó Thức Tắc dạy, mở những video của Vân Ly ra bắt đầu xem.

Xem được mấy tiếng, ông chuyển tiếp những video này cho mấy bạn tốt, nói cho họ biết, con gái mình có hơn một triệu fan.
Sau khi chuyển tiếp, ông nghe được tiếng mở cửa, mở cửa phòng ra, Vân Ly mới đón Vân Dã về nhà, không thèm liếc mắt nhìn ông, về thẳng phòng.
Vân Vĩnh Xương cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Ông đứng tại chỗ, sững sờ hồi lâu, mới đi tới gõ cửa phòng Vân Ly.
"Vân Ly!" Vân Ly cảm thấy khó chịu khi nghe tiếng gọi như chuông của ông, cô lấy chăn che tai lại, hoàn toàn không muốn để ý tới Vân Vĩnh Xương.
Vân Dã cảm thấy tình hình này không ổn, khuyên nhủ: “Ba, ba đừng gõ nữa...” Vân Vĩnh Xương không quan tâm, tiếp tục gõ cửa phòng Vân Ly, trong phòng vang lên tiếng cô nhảy lên sàn nhà, vội vàng đi tới cửa phòng.
Vân Ly đột ngột kéo cửa ra.
Sắc mặt người trước mắt trầm lặng, Vân Ly phản xạ có điều kiện giống như Vân Vĩnh Xương lại muốn dạy dỗ cô một trận, cô cực kì khó chịu hỏi: “Ba, ba làm loạn đủ chưa?”
Vân Vĩnh Xương thấy cô nói như vậy, theo thói quen nói: “Sao con lại nói lời như vậy?”
Vân Ly giằng co với ông mấy ngày, không hiểu tại sao ba mình lại kiêu căng và cố chấp như vậy, cô không quan tâm nói: “Tại sao con lại không được nói như vậy?”
Vân Vĩnh Xương im lặng không nói lời nào.
"Con cảm thấy khổ sở, đã nhiều năm như vậy...” Vân Ly có chút nghẹn ngào: “Con vẫn luôn cố gắng, từ nhỏ con đã muốn chứng minh với ba, con không kém cỏi như thế, con cũng không chênh lệch với Vân Dã là bao.”
"Con học không giỏi bằng Vân Dã, nhưng con có thể đi du học một mình, con không lấy của ba một đồng, con làm blogger cũng có hơn một triệu fan.”
“Nhưng trong mắt ba, con gái của ba mãi mãi có khuyết điểm và thiếu sót, ba cảm thấy đó là quan tâm con, là yêu con, nhưng ba chưa từng nghĩ tới, như vậy chính là...”
"Phá hủy sự tự tin và tôn nghiêm của con."
"Ba, có lúc con thật sự không biết phải làm thế nào.” Vân Ly nhịn không được ứa nước mắt: “Con biết ba sợ con chịu khổ, con biết vì tai của con, ba vẫn luôn muốn bảo vệ con, chính vì vậy, con cũng rất đau khổ.

Ba yêu con sai cách, nhưng cũng bởi vì yêu thương con...”
"Con càng không biết xử lí vấn đề giữa chúng ta như thế nào."
Cô không thể dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với Vân Vĩnh Xương, càng không thể nào không lo đến cảm nhận của ông.

Nhưng như thế cô cũng rất đau khổ.
Vân Vĩnh Xương không lên tiếng, mặt ông căng cứng.

Vân Dã đứng một góc, có thể nghe được tiếng Vân Ly nghẹn ngào, bèn tiến lên kéo vai Vân Vĩnh Xương nói: “Ba, đừng ầm ĩ nữa.”
Vân Vĩnh Xương bất động, Vân Ly nói đứt quãng: "Con chọn xong nhà rồi sẽ dẫn ba đến xem, ba có thể ủng hộ con, chấp nhận quyết định của con một lần, có được không?”
Vân Vĩnh Xương nhìn thấy nước mắt của cô, nghĩ tới khoảng thời gian này, rồi nhớ tới mấy video đã xem, ông xoay người trở về phòng.
Vân Ly có chút tuyệt vọng khi nói chuyện với Vân Vĩnh Xương, giống như đã dùng tất cả các biện pháp đều không có hiệu quả, cô thất thần đứng dậy, thấy Vân Vĩnh Xương lặng lẽ quay lại phòng.

Vân Vĩnh Xương cũng không bắt kịp thời đại dùng ngân hàng điện tử, ông chỉ có quyển sổ tiết kiệm quen thuộc, ông đặt quyển sổ cũ lên bàn, nhàn nhạt nói: “Tiền trong này đều cho con.”
Vân Ly không phản ứng lại, khịt khịt mũi, từ chối: "Không cần, để cho Vân Dã."
Giọng nói Vân Vĩnh Xương cứng rắn: "Vân Dã có bao nhiêu thì con có bấy nhiêu, hơn nữa thằng nhóc này còn chưa biết kiếm tiền, sao có thể dùng tiền của con cho nó được.”
Ông im lặng hồi lâu, cực kì khó khăn cất lời: “...Nếu nó không biết thì con dạy nó một chút.”
"..."
Cầm sổ tiết kiệm, Vân Ly ngơ ngác quay lại phòng.

Chưa được một lúc đã thấy Vân Dã mang tai nghe đi vào, khó tin nói: “Tai em có vấn đề? Hay là tai nghe có vấn đề?”
Vân Vĩnh Xương chưa từng tin tưởng Vân Ly, chứ đừng nói ông ấy thừa nhận Vân Ly tốt hơn Vân Dã.
Cảm thấy cuộc đấu tranh của mình tối nay có hiệu quả, Vân Ly vừa muốn khóc, vừa muốn cười, cô nhìn con số thì giật mình.

Cô không định dùng số tiền kia, nhét quyển sổ tiết kiệm vào ngăn kéo..
Hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, tâm trạng Vân Ly nhanh chóng điều chỉnh, có chút đắc ý, diễu võ dương oai với Vân Dã: “Nghe thấy không, ba bảo em cố gắng học hỏi chị.”
"..."

Vân Ly: "Em xem, bây giờ chị cũng có thể thuyết phục ba!”
Vân Dã bỗng nhiên phản ứng lại, có thể Phó Thức Tắc đã nói gì đó với Vân Vĩnh Xương.

Cậu nhóc nhướng mày, thấy vẻ mặt khoan khoái của cô, vẫn không nói ra sự thật, chỉ nhoẻn miệng cười.
Vân Vĩnh Xương không can thiệp vào chuyện nhà cửa của Vân Ly, chỉ nhiều lần nhấn mạnh phải chọn nhà sạch sẽ, chú ý chi tiết bố trí và ánh sáng của căn nhà.

Tuy Vân Ly cảm thấy ông ấy dông dài nhưng thái độ không còn cố chấp như trước đây, bình thường sẽ vâng dạ đối phó.
Người bên đại lý hẹn thời gian, Vân Ly và Vân Dã đến công ty gần đó bàn bạc rồi xem một vòng, cuối tuần Vân Dã có khóa học nên không đi cùng bọn họ được.
Thấy Vân Ly xem căn nhà tám, chín mươi mét vuông nhiều lần, Vân Dã hỏi: “Chị, hai người định mua nhà có ba phòng à?”
"..."
Vân Ly không có kinh nghiệm mua nhà, nghe thấy Vân Dã hỏi như thế, mới ngẩng đầu hỏi Phó Thức Tắc: “Chúng ta nên mua nhà mấy phòng?”
Tầm mắt của Phó Thức Tắc rời khỏi tờ rơi, cân nhắc một lát, hỏi cô: “Em muốn mấy?”
Vân Ly suy nghĩ một chút: "Ba?"
Phó Thức Tắc: "Vậy chọn cái năm phòng đi."
Vân Ly: "..."
Cô bất giác phản ứng lại, Phó Thức Tắc hỏi muốn sinh mấy đứa trẻ, cô đỏ mặt, lại nhăn nhó: “Hai là được rồi.” Vân Dã nghe thấy cuộc đối thoại của họ, luôn cảm thấy hai phòng quá nhỏ, cau mày nói: “Hai cái không đủ đâu.”
"Trẻ con không được xen vào.” Vân Ly trừng Vân Dã một cái.
Đột nhiên bị mắng, Vân Dã cũng không khó chịu, cậu giả vờ không quan tâm nói: “Này, chị...”
Một lúc lâu cậu nhóc vẫn không nói gì, Vân Ly thúc giục: “Có rắm mau thả.”
Lời vừa ra khỏi miệng, tay Vân Ly hơi khựng lại, thấy Phó Thức Tắc nhìn cô một chút.
Mẹ kiếp, lời nói thô lỗ vừa rồi có thể thu lại không?
Vân Dã cười trên sự đau khổ của người khác, bật cười một tiếng, Vân Ly không tính toán với cậu, thử cứu vãn hình tượng, dịu dàng nói: “Ý của chị là em có cái gì thì nói đi, chị nghe nè.”
Vân Dã nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như dưa lê, giọng nói đầy sự thương lượng: “Có thể để cho em một phòng không?”
Vân Ly không nói gì: “Để cho em làm gì?”
"..." Vân Dã kiên trì nói: "Chị để cho em một phòng đi mà!"
Vân Ly liếc nhìn cậu nhóc một chút, không kiên nhẫn nói: “Biết rồi biết rồi.”
Trên tờ rơi có không ít hình ảnh, Vân Ly xem thêm mấy căn hộ lớn.

Xem một lúc, cô nhìn thấy tiệm trà sữa, thuận miệng nói: “Vân Dã, em đi mua trà sữa đi.”
Vân Dã: “Hai người muốn uống gì?”
Lúc Vân Ly và Phó Thức Tắc tự học thường sẽ đi ra ngoài mua chút trà sữa và đồ ăn ngoài.

Phó Thức Tắc không suy nghĩ nhiều, nói luôn: “Trà matcha nóng không đường, Ovaltine nóng không đường thêm kem.”
Vân Dã ngẩn ra, thuật lại trong đầu một lần, đến quán trà sữa gần đó mua đồ.
Nhìn theo bóng dáng cao lớn của cu cậu, thiếu niên đã từng thấp hơn cô một cái đầu, bây giờ đã không còn vẻ ngây thơ, hiếu động, đứng xếp hàng lấy đồ, một lại sau, lấy điện thoại ra ấn hai lần.
Điện thoại của Vân Ly rung lên.
Vân Dã: [Mịa nó, Ovaltine nóng không đường thêm kem? Nóng? Thêm kem? Em nhớ nhầm à?]
Nhìn câu hỏi của Vân Dã, Vân Ly mới hiểu ra, tại sao Vân Dã muốn một phòng.
Cảm xúc từ từ lớn dần lên.
Cô ngẩng đầu hỏi Phó Thức Tắc: "Có thể cho Vân Dã một phòng không?"
Vân Ly bỗng nhiên cảm thấy buồn bã.
Cho đến khi mua nhà, Vân Ly mới ý thức được, cuộc sống của cô bước sang một trang mới.
Ở giai đoạn này, cô cần có một người bạn đời bên cạnh.

Nhưng cũng lúc này, cô có một chuyện cần phải vượt qua, chính là sẽ có khoảng cách nhất định với đứa trẻ Vân Dã lớn lên cùng nhau từ nhỏ này.
Trước đây tuy Vân Ly quanh năm học bên ngoài, nhưng cô và Vân Dã điều hiểu, chỉ cần có thời gian, cô sẽ về nhà, Vân Dã sẽ gặp cô, cô cũng gặp Vân Dã, cho dù cả ngày hai người không nói với nhau câu gì.

Trong đầu cô xuất hiện một vài hình ảnh, từ lúc bắt đầu học đại học, Vân Dã mang theo khuôn mặt tức giận của thiếu niên, nhiều lần hỏi cô: “Khi nào thì về nhà?”
Phó Thức Tắc để ý tới, động viên cô: "Chúng ta sẽ thường xuyên gặp em ấy.”
Điện thoại lại rung lên, Vân Dã: [42 đồng]
Vân Ly gửi tiền cho cậu.
Một chút phiền muộn cứ thế biến mất.
...
Cùng với dòng suy nghĩ này, cô nghĩ tới chuyện kết hôn của hai người.
Trước đó Phó Thức Tắc nói tốt nghiệp xong sẽ đính hôn, Vân Ly từ chối, Phó Thức Tắc cũng không nhắc lại chuyện này.

Nhưng mà hiện tại, luận văn tốt nghiệp cũng đã nộp rồi.
Vân Ly đang suy nghĩ sao có thể nhắc nhở anh một cách uyển chuyển, trước đó cô nói với anh rất chắc chắn rằng yêu đương ba năm mới kết hôn, bây giờ cô có chút hối hận vì lúc đó đã kích động nói thế.
Cô nhìn Phó Thức Tắc, người đối diện tình cờ giương mắt nhìn cô, khóe mắt mang theo ý cười.
Vân Ly nghĩ trước trong đầu...!Lúc nào thì anh cầu hôn em? Không được, quá trực tiếp.
...Phòng này làm phòng cưới được không? Không khác gì câu vừa rồi cả.
...Trước đây anh nói tốt nghiệp sẽ đính hôn, giờ vẫn tính sao? Cái này quá mất mặt rồi.
Xoắn xuýt hồi lâu, Vân Ly nói một cách rất uyển chuyển: “Căn phòng này, chúng ta cùng nhau mua, đúng không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.