Hái Trăng

Chương 91: 91: Ngoại Truyện Vân Dã X Doãn Vân Y Giữa




Tâm sự thiếu nữ trở thành bí mật không thể nói ra.
Nhưng cũng bởi vì đã xác định được tâm sự của mình nên cuối cùng cô không thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Doãn Vân Y bắt đầu nỗ lực kiềm chế phản ứng của mình ở trước mặt Vân Dã.
Khi phát bài tập, cô đi qua chỗ ngồi của Vân Dã, thiếu niên làm bài được một nửa thì nằm bò trên mặt bàn để nghỉ ngơi, tay phải cầm bút vắt trên cạnh bàn.
Túi đồng phục của Doãn Vân Y móc vào bút của Vân Dã.
Bởi vì động tác này, Vân Dã từ từ đứng dậy, ánh mắt nhập nhèm, sau khi nhìn rõ người trước mặt, lại nhìn cái bút trong tay, cậu thuận miệng nói: “Cậu thích à?” Rồi cậu tiện tay nhét bừa cái bút đó vào trong túi cô: “Cho cậu.”
“...!Cảm ơn.”
Doãn Vân Y ôm sách bài tập quay lại chỗ ngồi, lấy cái bút ra khỏi túi rồi quan sát một lát.

Cô viết mấy nét vào giấy, trong lúc vô thức, cô viết xuống câu nói kia.
[Tớ thích cậu.]
[Vân Dã.]
Khi lấy lại tinh thần xem mình vừa viết cái gì, Doãn Vân Y hoảng hốt gạch xóa hai câu nói kia.

Bạn học gần đó đi ngang qua, cô lập tức gập vở lại, đút vào trong ngăn bàn.
Từ Diêu học lớp khác, trước khi tan học thì tới đây nói cho cô biết: “Vân Y, cậu có biết có rất nhiều người đưa thư tình cho Vân Dã không? Thầy giáo còn gọi cho phụ huynh, sợ Vân Dã yêu sớm đấy.”
Doãn Vân Y đè nén cảm xúc, hỏi: “Nhiều người thích Vân Dã như vậy à?”
“Đúng rồi, lúc trước tớ cũng viết thư tình đó.” Từ Diêu cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà cậu ấy không để ý, chẳng bao lâu sau tớ lại thích người khác rồi.”
Cô làm bài trong lơ đễnh, trong lúc vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng một cô gái cao gầy trông có vẻ lớn hơn bọn họ mấy tuổi đang ở đó nhìn xung quanh, đôi mắt gần như giống y hệt với Vân Dã.
Chắc đó không phải là “phụ huynh” của Vân Dã đâu nhỉ.
Doãn Vân Y đứng lên, suy đi nghĩ lại vài lần, rẽ vào chỗ cầu thang, cô nhìn thấy cô gái đó đang nói chuyện với Vân Dã.

Vân Dã tựa vào cánh cửa sổ cũ kĩ bằng gỗ ở phía sau.
Cô gái kia hỏi cậu: “Mấy bức thư tình kia, là bàn trước viết cho em à?”
Vân Dã: “…”
Giọng của cô gái đó đầy ngạc nhiên: “Đúng là khiến người ta không thể tin nổi, thế mà lại có người coi trọng em trai chị.”
Cô ấy bật cười: “Lại còn là cô bé xinh như vậy nữa.”
Vân Dã nhịn một lúc lâu, nói: “… Không phải.”
Giọng cậu lộ ra vẻ không thể nhịn được nữa: “Vân Ly, chị ồn ào quá.”
“Lát nữa giáo viên chủ nhiệm lớp của em sẽ mắng chị à?” Vân Ly thở dài: “Ôi, Vân Dã, em có thể đừng gây rắc rối không?”
“Cùng lắm là mắng em thôi…” Vân Dã mất kiên nhẫn nói.

Thấy Vân Ly ỉu xìu ủ rũ, cậu giãy giụa trong chốc lát, xị mặt an ủi: “Chị thu phục giáo viên chủ nhiệm giúp em, tối nay em mời chị đi ăn.”
Vân Ly nghi ngờ nhìn cậu một cái: “Em trả hay là chị trả?”
Vân Dã bị cô vạch trần, khóe mắt cong lên, nói với vẻ hợp tình hợp lí: “Chị trả.”
Vân Ly: “…”
Hai chị em nói xong thì đi lên lầu.

Thấy thế, Doãn Vân Y co rụt ra sau, chạy chậm về lớp.
Ngồi về chỗ, trái tim cô vẫn đập thình thịch thình thịch, cảm thấy chột dạ vì đã nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ.
Lúc bắt đầu làm bài tập, Doãn Vân Y lại bỗng nhiên hơi lơ đễnh.
Vừa nãy, cách ở chung của Vân Dã và Vân Ly trông có vẻ tự nhiên và thân mật, giống như cô và Doãn Dục Trình.
Cô có chút hâm mộ.
Không bao lâu sau, Vân Dã quay về thu dọn cặp sách, ở trong ấn tượng của Doãn Vân Y, người vừa mới bị thầy cô dạy bảo xong thì nên có gương mặt bí xị hoặc là khóc sướt mướt.

Nhưng Vân Dã trông có vẻ hơi bực bội, liếc mắt nhìn nhau một cái với cô, sau đó khoác cặp lên định trực tiếp chạy lấy người.
Doãn Vân Y cảm thấy cậu là người không để lộ cảm xúc ra ngoài.
Cô ra vẻ nghiêm túc làm bài trong chốc lát, không muốn khiến mọi chuyện trở nên ồn ào chỉ vì mình hỏi thăm cậu.

Cứ luôn cân nhắc mãi, Doãn Vân Y mới viết một câu lên tấm giấy nhỏ, không xoay người lại mà ném thẳng từ trước ra sau lên mặt bàn cậu.

[Tớ cũng hay bị giáo viên phê bình lắm, cậu đừng buồn.] Cuối cùng cô còn thêm vào một mặt cười [:)].
Vân Dã nhìn cô một cái, một lúc lâu sau, cậu mới cầm bút lên khỏi bàn, tùy tiện viết bừa mấy nét.

Khi đi ngang qua chỗ cô thì ném trả mẩu giấy cho cô, giọng điệu vẫn như bình thường: “Đi đây.”
Chỉ có hai ký hiệu qua loa bừa bãi – [:)]
Cuộc sống hồi cấp Ba của Doãn Vân Y là bắt đầu đuổi theo cái bóng của Vân Dã không ngừng không nghỉ.

Cô sẽ lén ngắm Vân Dã khi cậu chơi bóng, nhảy nhót và hoan hô khi cậu ghi điểm.

Sau khi có kết quả thi, cô sẽ xem thứ hạng của cậu trước, vì thế mà lòng thấp thỏm phập phồng.

Mỗi ngày sau khi tan học, cô sẽ ra cửa gần như cùng lúc với Vân Dã, “trùng hợp” gặp được nhau.
Những lần gặp mặt ngẫu nhiên ấy là mong muốn tha thiết hằng ngày của cô thiếu nữ khi đó.
Hội thể dục thể thao hồi lớp Mười, tất cả các học sinh đem ghế dựa lên sân thể dục, đám đông chen chúc xô đẩy.

Hội thể dục thể thao diễn ra trong ba ngày liên tục, sau đó, bạn học trong lớp chơi trò chơi ngay tại chỗ.
Chơi trò siêu mạo hiểm thua thì phải nói những lời thật lòng.
Vân Dã vừa mới chạy tiếp sức xong, lúc thở phì phò quay về thì bị người ta kéo vào ghế ngồi.

Cậu mặc áo ba lỗ thể thao, cơ thể còn chưa phát triển hoàn toàn, đường cong cơ bắp trên cánh tay vẫn chưa rõ rệt.
Doãn Vân Y cầm chai nước ở bên cạnh lên đưa cho cậu.
Vân Dã nhận lấy, nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Khi cậu uống nước, yết hầu lăn lộn lên xuống, mồ hôi nhỏ giọt dọc theo sợi tóc.

Doãn Vân Y nhìn một lát, nhận thấy ánh mắt nhìn sang của câu, cô cúi đầu xuống mà tim đập như hươu chạy.
Trò chơi vẫn còn tiếp diễn.
Bởi vì Vân Dã vừa tới nên lơ ngơ hồ đồ thua mấy lần, những câu hỏi phải trả lời thật lòng đi tới đi lui cũng chẳng rời khỏi mấy câu như này.
“Cậu thấy cô gái nào ở đây là xinh nhất?”
Vân Dã không muốn trả lời loại câu hỏi này, cậu đánh trống lảng: “Gu thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác.”
“Vậy cô gái nào ở đây hợp với gu thẩm mỹ của cậu nhất?”
Vân Dã nhướng mắt, nhanh chóng nói ra một cái tên: “Doãn Vân Y.”
Câu hỏi này đã có người con trai khác trả lời là cô, nhưng lại không tác động mạnh vào cô như khi Vân Dã trả lời.

Rõ ràng không hề vận động mà cô lại cảm thấy trên người mình cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng mỏng.
“Cậu cảm thấy Doãn Vân Y buộc tóc lên hay là thả xuống thì xinh hơn?”
Vân Dã “à” một tiếng, tựa lưng vào ghế lắc lư trước sau, mi mắt cong lên cười rực rỡ như ánh mặt trời: “Tôi chưa nhìn thấy cậu ấy thả tóc bao giờ.” Những người khác lại cứ khăng khăng cố chấp tới cùng.

Một lát sau, cậu thuận miệng đáp: “Thả tóc.”
Bạn nữ bên cạnh trêu chọc cô: “Vân Y, cậu đỏ mặt à!”
Doãn Vân Y thầm căng thẳng trong lòng, nhưng mặt ngoài lại bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Vân Dã: “Nắng hơi nóng.”
Cô lấy cớ: “Tớ ra cửa hàng tạp hóa đây.”
Ở trước cửa hàng tạp hóa, Doãn Vân Y khẽ thở phào nhẹ nhõm, may mà mình không lòi đuôi.
Cô muốn mua kem ốc quế, cửa hàng tạp hóa chỉ có thể trả tiền mặt hoặc là trả qua mạng.

Doãn Vân Y lại chỉ có tiền trong thẻ học sinh, vì thế cô bỏ qua suy nghĩ này.
Bên cạnh dựng bảng thông báo những người đạt giải trong hội thể thao của trường, cô nghỉ chân, tìm kiếm tên Vân Dã một phen.
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng của Vân Dã: “Cậu có nhìn thấy tên của tôi không?”
Rõ ràng Doãn Vân Y đã nhìn thấy, nhưng lại vô thức phủ nhận theo bản năng: “Không nhìn thấy… Ở đâu?”
“Ở đây.” Thiếu niên tiến lên trước, trực tiếp duỗi tay chỉ vào tên của mình.

Doãn Vân Y nhìn mặt cậu, tạm dừng vài giây, rồi lại ngây ngốc nhìn về phía hai chữ Vân Dã trên bảng thông báo.

“Mua thừa, cho cậu.” Vân Dã đưa kem ốc quế trong tay cho cô.

Doãn Vân Y chưa kịp phản ứng lại đã giơ tay ra nhận.

Vân Dã cắn một miếng kem que, dùng tay cầm chắc que gỗ, huơ huơ với cô: “Về thôi.”
“…”
Ánh mắt của Doãn Vân Y vẫn luôn dõi theo bóng lưng của cậu thiếu niên, sau đó, chuyển đến kem ốc quế vị hoa anh đào trên tay.
Cô nghĩ không ra, vì sao trên thế giới này lại có người đẹp như vậy.
Nhưng sự giáo dục nghiêm khắc từ bé lại ép Doãn Vân Y phải giấu phần yêu thích này thật sâu dưới đáy lòng.
Doãn Vân Y nghĩ, có lẽ cũng giống như Từ Diêu, cảm giác thích này chỉ là sự ngây thơ trong chốc lát.
Rồi sẽ biến mất rất nhanh thôi.
Mấy ngày sau, người nhà nói với Doãn Vân Y, Doãn Dục Trình có công việc ở thành phố Nam Vu, cô phải chuyển trường.
Nghe thấy tin tức này, Doãn Vân Y lập tức nghĩ đến thiếu niên khiến mình mới biết yêu lần đầu kia.
Cô không khống chế được cảm xúc, sau khi nghe thấy tin tức này, cô đã khóc một trận.
Bình thường, cảm xúc của Doãn Vân Y luôn ôn hòa ổn định.

Doãn Dục Trình không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng an ủi cô.
Cô kìm nén một lúc lâu mới thút tha thút thít nói: “Trường bên kia không tốt như bên này, em muốn thi vào một trường đại học tốt.”
Doãn Dục Trình bật cười thành tiếng: “Kết quả thi vào cấp ba của Y Y nhà chúng ta tốt như vậy, anh đã liên hệ với trường cấp ba tốt nhất ở Nam Vu cho em rồi.”
“Em không quen ăn các món ở bên kia.”
“Ba mẹ cũng sẽ đi cùng, bảo ba mẹ làm món Tây Phục cho em.”
“Em còn chưa học xong lớp chọn.”
“Anh sẽ chuyển em tới lớp chọn ở Nam Vu.”
Doãn Vân Y vẫn còn nỗ lực: “Bạn bè em đều ở đây.”
Doãn Dục Trình an ủi cô: “Anh hiểu em không nỡ rời xa bạn bè ở đây, nhưng Y Y của chúng ta đến trường mới cũng sẽ có bạn mới.”
“Nhưng, nhưng mà…”
Giọng Doãn Vân Y nghẹn ngào.
Nhiều năm như vậy, thiếu niên giống như Vân Dã, cô mới chỉ gặp được một người duy nhất.
Cô liên tục lau nước mắt, ba mẹ và anh trai đều phải rời khỏi thành phố Tây Phục, cô sẽ không tùy hứng cản trở chỉ vì tình cảm yêu thích vẫn còn mơ hồ của mình.
Có điều, cô rất khó chịu.
Cô sẽ không thể gặp lại Vân Dã nữa.
Doãn Vân Y nói cho Từ Diêu biết tin tức mình phải chuyển trường.

Tin đồn lan ra rất nhanh, bạn học đã ở bên nhau hơn một năm nhao nhao tới tạm biệt cô, có rất nhiều người tặng quà chia tay cho cô.
Nhưng lại không có Vân Dã.
Đối với một thiếu nữ nào đó, tâm sự mới nảy mầm còn chưa nói cho người ấy biết đã định là phải giấu giếm mãi mãi.
Hôm chia tay trường, vì lo cho cảm xúc của cô, Doãn Dục Trình cố tình đến trường đón cô.

Doãn Vân Y lẳng lặng đi trên đường, khi đến gần sân bóng, cô nghe thấy tiếng bước chân và tiếng bóng rổ đập xuống đất.
Doãn Vân Y liếc nhìn bóng người quen thuộc kia, dừng bước lại một lát.
Doãn Dục Trình hỏi cô: “Sao vậy?”
Cô lắc đầu, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
“Doãn Vân Y…”
Từ phía xa xa, cô nghe thấy giọng nói của Vân Dã, có tiếng vọng lại trên sân thể dục vắng vẻ.
Doãn Vân Y lập tức quay đầu lại, Vân Dã ở rìa sân bóng rổ, cách cô rất xa, cô không nhìn rõ vẻ mặt của người ấy nhưng cô rất chắc chắn, người đó đang nhìn cô.
Mấy chục giây sau, bóng người cao cao gầy gầy vẫy tay với cô.
Cô nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”
Gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc mềm mại của cô.
Đây là lần đầu tiên cô thả tóc ở trường, có lẽ đó chỉ là lời nói đùa không nghĩ suy gì thời niên thiếu của người ấy, nhưng cô lại coi là thật.

Cô muốn để cho Vân Dã nhìn thấy.

Ở trường cấp ba Nam Vu, Doãn Vân Y ngồi ở hàng ghế đơn gần cửa sổ, không có bạn cùng bàn, chỉ có ánh nắng Nam Vu làm bạn với cô.
Thỉnh thoảng cô sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ rồi ngẩn người, nhớ lại hồi cấp Hai, khi cô liếc ra ngoài cửa sổ, có thể trông thấy Vân Dã đang chạy nhanh để dẫn bóng trên sân bóng rổ ở dưới lầu.
Cô không có di động, thời gian lên mạng cũng bị người nhà hạn chế gắt gao.

Cuối tuần có mấy phút lên mạng, cô mở ra, thấy ảnh đại diện hình chim cánh cụt quàng khăn đỏ của Vân Dã, cô lại không biết phải gửi tin nhắn gì.
Cô từ từ làm quen với trường học mới, cuộc sống vẫn như trước chẳng có gì thay đổi.
Mãi cho đến khi nhận được bưu thiếp được gửi tới từ trường cấp Ba thực nghiệm Tây Phục.
Doãn Vân Y liếc mắt một cái đã nhìn ra đó là nét chữ của Vân Dã, bưu thiếp không nhắc đến các tin tức về cậu, chỉ nói với cô: [Lớp mình làm quà sinh nhật cho cậu, nhờ chị Vân Dã mang tới thành phố Nam Vu.

Doãn Vân Y, sinh nhật vui vẻ.]
Khi Doãn Vân Y nhận quà từ tay Vân Ly, nhìn thấy mấy chữ “Tặng Doãn Vân Y” gọn gàng sạch đẹp trên hộp quà, vẫn là nét chữ của Vân Dã.
Tim cô đập như sấm, lén liếc mắt nhìn Doãn Dục Trình một cái.
Sau khi về nhà, Doãn Vân Y mang hộp quà về phòng, cẩn thận từng li từng tí mở nó ra.
Trong quả cầu pha lê trong suốt có chứa hoa anh đào màu hồng nhạt và trắng muốt.
Cô để ý thấy những điểm sáng lấp lánh trên cánh hoa nên tắt đèn đi, là bột huỳnh quang màu trắng.

Những bông hoa vĩnh cửu ở trên bàn sách hơi hơi sáng lên.
Doãn Vân Y nhìn món quà này, nhớ tới thiếu niên ở phương xa kia.
Có lẽ cô đã gặp may rồi, chí ít người cô thích đã phụ trách việc chuẩn bị mấy thứ này cho cô.
Ban đầu, Doãn Vân Y cho rằng chỉ là trùng hợp, mãi cho đến khi cô phát hiện, thường xuyên có bưu thiếp, mà tấm nào cũng là nét chữ của Vân Dã.
Doãn Dục Trình phát hiện ra sớm hơn, thấy Doãn Vân Y vẫn luôn không chịu nói thẳng với mình thì cầm một chồng bưu thiếp tới hỏi cô: “Lớp cũ của em trước kia còn có chuyên gia viết thư à?”
Doãn Vân Y cũng học anh cười dịu dàng, nhưng lại không trả lời.
Doãn Dục Trình nhạy bén hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, anh ngồi bên cạnh cô.
Bút vững vàng di chuyển trên vở bài tập, anh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Doãn Vân Y, thuận miệng hỏi câu: “Thằng nhóc này thích em à?”
Đầu bút chì lập tức gãy luôn.
Doãn Vân Y còn ra vẻ bình tĩnh bấm bấm bút chì, đáp: “Cái gì cơ?”
“Chắc là tên Vân Dã nhỉ.” Doãn Dục Trình tiếp tục thử dò xét.

Cái tay trên vở bài tập cứng đờ, Doãn Vân Y gục đầu xuống cam chịu số phận: “Anh, anh đừng nói cho ba mẹ biết nhé.”
“Nhưng mà như vậy không được đâu.” Doãn Dục Trình trở nên hơi hơi nghiêm túc: “Đối với tình cảm yêu thích của người khác, chúng ta phải đối đãi nghiêm túc.

Không thích đối phương thì chúng ta phải từ chối rõ ràng, nếu không, sẽ làm ảnh hưởng đến cậu ta.”
Doãn Vân Y im lặng không nói gì một lát, rồi mới ngoan ngoãn nói: “Em biết rồi.”
“Vậy cuối tuần em dùng máy tính lâu hơn chút, nói rõ ràng với cậu ta đi.” Doãn Dục Trình không bám lấy chuyện này nữa, xếp lại chồng bưu thiếp rồi đặt lên kệ sách cho cô.
“Vâng.” Doãn Vân Y nghe lời nói, cúi đầu làm bài tập.
Cuối tuần, Doãn Dục Trình kéo dài thời gian lên mạng của cô thành nửa tiếng.

Lúc tắt máy, Doãn Vân Y quên xác nhận lại nên máy tính vẫn ở trạng thái chờ.
Doãn Dục Trình đặt đĩa hoa quả lên mặt bàn học của cô, dịu dàng hỏi: “Nói rõ với cậu ta chưa?”
Doãn Vân Y: “Rồi ạ.”
“Thằng nhóc đó có buồn lắm không?” Doãn Dục Trình rảnh đến nhàm chán, ngồi ở trong phòng cô, thấy cô không trả lời, một lát sau, anh lại hỏi: “Cậu ta có phản ứng gì?”
“...”
Doãn Vân Y đang làm sách luyện thi đại học mà anh đã trông thấy rất nhiều lần.

Cô ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cửa phòng của mình: “Anh, bây giờ em không rảnh.”
Bị cô em gái đuổi ra khỏi phòng, Doãn Dục Trình không có chuyện gì làm nên quay lại phòng làm việc, nhìn thấy máy tính chưa tắt, anh mở màn hình ra, tài khoản của Doãn Vân Y vẫn đang đăng nhập trên máy tính.
Sợ cô dùng từ không tốt, Doãn Dục Trình mở khung trò chuyện của cô ra, là cuộc đối thoại lúc chiều.
yyy: [Vân Dã]
yy: [?]
Vân Dã trả lời lại ngay lập tức, nhưng Doãn Vân Y lại suy nghĩ rất lâu, rồi mới gửi câu tiếp theo.
yyy: [Cậu đang làm gì thế?]
yy: [Làm sách luyện thi đại học.

Cậu thì sao?]
yyy: [Tớ cũng đang làm sách luyện thi đại học.

Cậu đang làm sách gì, đến đâu rồi?]

yy: [Sách Ngữ Văn, tác phẩm văn cổ số 4.]
yyy: [Ồ, vậy tớ cũng làm cái đó đi.]
Nửa tiếng sau.
yy: [Bye bye.]
Chỉ nhìn nick name một cách đơn thuần, Doãn Dục Trình gần như không thể nhận ra ai là ai, một người dùng ảnh đại diện là chim cánh cụt nam quàng khăn đỏ, một người cũng dùng ảnh đại diện là chim cánh cụt nữ quàng khăn đỏ không có gì khác lạ.
Doãn Dục Trình có chút cạn lời, nhưng cũng lập tức nhận ra, thì ra là hai người này yêu mến lẫn nhau.
Anh tắt máy tính, không nhắc tới chuyện này với Doãn Vân Y.
Đây là lần đầu tiên Doãn Vân Y nói dối người nhà.
Cô không ngờ mình nói dối, mà còn có thể mặt không đổi sắc như thế.
Doãn Vân Y không thể nói rõ lí do cụ thể khi bản thân làm như vậy.
Nhớ lại hình ảnh mình nhìn thấy khi đi vào lớp trong mấy năm trước đây, Vân Dã lười biếng nằm bò trên bàn, một bàn tay duỗi ra phía trước bàn, nhàm chán bấm bút bi lặp đi lặp lại.
Nhớ lại lúc cậu tự do bay nhảy thể hiện trên sân bóng rổ, sau khi đánh bóng vào rổ thì chống đầu gối thở hổn hển, thỉnh thoảng, khi ngẩng đầu lên thì giống như nhìn thấy cô ở trong đám đông.
Nhớ lại năm năm hai người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, sẽ đùa giỡn người kia giống các bạn cùng lứa tuổi, cũng sẽ giữ khoảng cách cơ bản giữa nam nữ.
Vân Dã và cô chưa từng quá thân thiết, khoảnh khắc gần nhau nhất là lúc nhận cục tẩy, nhẹ nhàng sượt qua ngón tay của người kia.
Khi đó Doãn Vân Y cho rằng, chỉ có một mình mình là tim đập thình thịch.
Nhận được từng tấm bưu thiếp của chàng trai nhỏ.
Mỗi một chữ đều thử che giấu tình cảm của bản thân, nhưng từng câu từng chữ đều không thể che giấu được tình cảm của mình.
Hóa ra, cô không phải yêu đơn phương.
Cho nên, từ trước đến nay, người ngoan ngoãn thật thà như cô lại lựa chọn nói dối người nhà trong chuyện này.
Dùng cách riêng của mình, cẩn thận từng li từng tí để giữ gìn mối tình mới nảy sinh này.
Hai người đều phải thi đại học, Doãn Vân Y không thô lỗ thổ lộ tình cảm trong lòng.
Nhưng cô cũng không muốn để người đó bỏ ra quá nhiều.
Cô tìm cớ vay Doãn Dục Trình mười tệ, anh biết thừa nhưng không vạch trần, vẫn đưa tiền cho cô.
Doãn Vân Y chọn một bộ bưu thiếp đẹp ở siêu thị giáo dục trong trường cấp ba Nam Vu.
Do dự hồi lâu, cô vẫn viết vào phần mở đầu – [Các bạn trong lớp 11A15].
Mãi đến kì nghỉ đông, Vân Dã chạy tới Nam Vu, khi Doãn Vân Y nhìn thấy thiếu niên ấy, cô đã dùng cách ngây ngô nhất, nhưng cũng chân thành nhất để nói cho người ấy biết tình cảm của mình.
Cô tặng quà cho Vân Dã, dùng cách viết tên giống y như đúc – [Tặng Vân Dã].
Thời gian sau đó, vì tránh bị ba mẹ phát hiện, Doãn Vân Y và “Lớp 11A15”, “Lớp 12A15” gửi bưu thiếp cho nhau trong suốt một năm rưỡi, vô số lần vay mười tệ của anh trai mình.

Cô có thể thật thà viết tên họ của mình, nhưng Vân Dã lại luôn luôn phải dùng lớp làm tên gọi khác.
Thành tích của Doãn Vân Y kém hơn Vân Dã một chút, sau khi hẹn cậu sẽ cùng nhau thi vào Đại học Bách khoa Tây Phục, cô không hề ra ngoài du lịch với Doãn Dục Trình vào ngày nghỉ ngày lễ, dành hết toàn bộ tinh thần và sức lực vào việc chuẩn bị thi.
May mà.
Cô được như mong đợi thi đỗ trường đại học tốt nhất.
Cũng được như mong đợi có thể học cùng trường đại học với Vân Dã.
Sau khi thi đại học xong, Doãn Vân Y nói cho Doãn Dục Trình biết sự thật, cô định học cùng ngành, cùng trường với Vân Dã.
Cô vốn lo lắng Doãn Dục Trình sẽ nói cô yêu vào thì rớt não, nhưng anh lại chỉ nhìn em gái mình mấy lần với vẻ sâu xa, uống một hớp nước có ga kích thích ngon miệng, rồi nói với vẻ hơi hơi buồn rầu: “Anh cũng muốn được yêu khi ngồi trên ghế nhà trường.”
Doãn Vân Y: “… Anh, anh đã hai mươi tám tuổi rồi.”
“Người đàn ông già hai mươi tám tuổi thì không thể yêu đương trên ghế nhà trường à?” Doãn Dục Trình buồn bã nói: “Có thể bảo nhóc bạn trai em tới dạy anh trai em không?”
“Bọn em còn chưa nói rõ đâu.” Doãn Vân Y phản bác lại ngay lập tức.
“Lúc ấy, Y Y của chúng ta đã ngủ trên ghế sắt ở bệnh viện vì nhóc bạn trai đó.” Doãn Dục Trình trêu chọc cô.

Doãn Vân Y đỏ bừng mặt, cũng chẳng sợ phải thừa nhận: “Em bằng lòng mà.”
Cô bằng lòng làm rất nhiều chuyện vì Vân Dã, tương tự, cô hiểu rất rõ, Vân Dã cũng sẽ làm như vậy.
Sau khi thư thông báo của Đại học Bách khoa Tây Phục tới, người nhà mua di động làm quà tặng cho Doãn Vân Y.
Ngày ngày, Doãn Vân Y dùng chiếc di động này để gửi tin nhắn cho Vân Dã.
Kì nghỉ hè sau khi thi đại học kéo dài đằng đẵng, ngày nào Doãn Vân Y cũng ở trong phòng chuẩn bị cho chương trình học ở đại học.

Cô không tìm được lí do xin ba mẹ cho đi Tây Phục.
Cô phát hiện hai từ mình viết nhiều nhất trên giấy là…
[Vân Dã]
[Chán quá]
Đọc hai từ này lên, tựa như, người phương xa cũng trở nên sống động hơn.

Cô nhìn chữ mình viết đến ngẩn ngơ rồi bỗng dưng tự bật cười thành tiếng.
Có khi cậu cũng đang chán muốn chết ở nhà, nói không chừng cũng đang nhớ tới cô, muốn gặp mặt cô.
Hôm ấy, cô nhận được cuộc gọi của Vân Dã.
“Tớ đến Nam Vu này.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.