“Lạc vương gia, tên hải tặc ngày đó làm khó lão phu ở trên biển chính là ngài sao?”
Đoạn Cửu Ngân cùng với Phượng Kỳ_ không tình nguyện hồi kinh bước vào Đoạn phủ, nàng thấy phụ thân sắc mặt trắng bệch vì bị trọng thương.
Thấy cha đang định ngồi dậy bước xuống giường, nàng vội vàng cản lại: “Phụ thân, người vẫn còn đang dưỡng thương đó nha!”
Đoạn Tĩnh Minh tinh thần vẫn hoang mang. Nhớ ngày đó, mình bị hải tặc mang ra trêu đùa trước mặt mọi người, bị lấy mất 10 vạn lượng bạc trắng, hại hắn trở thành trò cười trong triều.
Vốn, hắn đối với lũ hải tặc này hận thấu xương. Sau đó, nữ nhi mang binh ra biển cũng bị hải tặc bắt, làm hắn càng hận không thể xẻ thịt lũ hải tặc kia để giải mối hận trong lòng!
Nhưng nay nữ nhi đã bình an vô sự trở về Đoạn phủ, hơn nữa lại tìm được Lạc vương gia nhiều năm lưu lạc, lại tiết lộ Lạc vương gia hắn cũng chính là Hải vương Phượng Kỳ thì thật là bị hắn dọa sợ rồi!
Phượng Kỳ ưu nhã ngồi trên ghế, khẽ nhấp ly trà do nữ tì bưng tới không hề quan tâm tới sự kích động của Đoạn Tĩnh Minh.
Lần hồi kinh này đã là phạm vào đại kỵ của hắn, vì Đoạn Cửu Ngân mà đi tới Đoạn phủ, trong lòng cảm thấy vô cùng mất hứng.
Lần trước Đoạn Tĩnh Minh mang theo binh lính ra biển tìm hắn, lúc đó hắn đã dịch dung nên Đoạn Tĩnh Minh chỉ coi hắn là Hải tặc đã xưng bá nhiều năm trên biển. Không nghĩ rằng, hắn chính là Lạc vương gia mà ông ta vẫn đang tìm kiếm.
Sau khi được Đoạn Cửu Ngân giải thích rõ ràng, Đoạn lão tướng quân lập tức khó kìm chế được tâm tình kích động, thiếu chút nữa lão đã rơi nước mắt:
“Cảm tạ trời xanh phù hộ, cứu tinh của Uyên Quốc ta rốt cục cũng đã xuất hiện...”
Phượng Kỳ lạnh lùng phá tan hy vọng của người: “Nếu cứu tinh trong lời nói của Đoạn lão tướng quân là ta, như vậy ta không ngại nói cho ngài biết, ta đã khiến ngài thất vọng rồi!”
“Lạc vương gia?”
Ánh mắt hắn cực lạnh nói: “Đừng gọi ta là Lạc vương gia, người đang ngồi trước mặt ngài hôm nay là Phượng Kỳ cũng chính là Hải vương, còn Lạc vương gia năm đó ra sức vì Uyên Quốc giết giặc đã không còn tồn tại nữa!”
“Nhưng...”
“Cha...!”Đoạn Cửu Ngân thấy trên mặt lạnh lùng của Phượng Kỳ thoáng nét tức giận, vội vàng ngắt lời phụ thân, cũng khẽ nháy mắt với hắn:
“Nữ nhi nghe nói thích khách lần này tới ám sát Hoàng Thượng là do Đột Quyến phái tới, Hoàng Thượng không có biện pháp nào để ứng đối hay sao?”
Nhắc tới chuyện này, Đoạn Tĩnh Minh tràn đầy lo âu: “ Mộc Nhĩ Tát người này quỷ kế đa đoan, mặc dù giương cờ ngừng chiến nhưng nhiều lần âm thầm ra tay. Lần này, hắn phái người vào hoàng cung hành thích Hoàng Thượng, chính là muốn nhân cơ hội quấy nhiễu lòng dân của Uyên Quốc ta. Tuy nói lần này ám sát không thành công nhưng cũng khiến cho lòng người hoảng sợ.”
Phượng Kỳ vẫn chăm chú uống trà nhưng trên nét mặt hiện nên vẻ kinh thường.
“Hoàng Thượng là cửu ngũ chí tôn, thiếu chút nữa lại lâm vào nguy hiểm khiến cho văn võ bá quan lo lắng vô cùng. Thái hậu cũng vì thế mà lâm bệnh.”
Nghe thấy thế, ánh mắt của Phượng Kỳ có chút thất thần, muốn nói gì lại cứng rắn nuốt xuống. Trong chốc lát khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng: “Hừ, vậy chỉ có thể nói là do Uyên Quốc không có người tài, chỉ dựa vào mấy tên thích khách là đã có thể làm loạn lòng dân. Hiển nhiên cũng là do Hoàng Thượng mấy năm qua đã quá mức an nhàn rồi!”
Đoạn Tĩnh Minh trong lòng kinh ngạc, nhưng ngại thân phận của đối phương nên không dám phản bác.
Đoạn Cửu Ngân tỉ mỉ quan sát Phượng Kỳ. Theo nàng biết, hắn và Hoàng Thượng là huynh đệ ruột, nhưng trong lời nói của hắn chỉ có sự kinh thường khi nhắc tới Hoàng Thượng, chẳng lẽ...
“Phụ thân, thân thể người hiện nay không còn đáng ngại, nữ nhi đã yên tâm, mấy ngày này Phượng Kỳ sẽ ở lại Đoạn phủ. Hi vọng người không đem tin tức hắn hồi kinh tiết lộ cho người ngoài biết, được không?”
“Này...” Thật vất vả mới thấy được cứu tinh xuất hiện, lại không thể nói...
Phượng Kỳ lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Đoạn lão tướng quân nếu không hoan nghênh ta ở lại vương phủ cứ nói thẳng ra. Ta, Phượng Kỳ từ trước đến giờ không dồn người khác vào chỗ khó xử.”
“Không phải, không phải lão phu hoan nghênh vô cùng.” Đoạn Tĩnh Minh vội vàng giải thích. Có thể mời Lạc vương gia ở lại Đoạn vương phủ, dù là muốn hắn lên trời xuống biển cũng sẽ không từ nan.
Thật may trong Đoạn vương phủ biết mặt Lạc vương gia chỉ có mình Đoạn Tĩnh Minh. Hắn gọi Lai quản gia dặn dò phục vụ khách quý.
Lần này Đoạn Cửu Ngân đột nhiên trở về phủ khiến cho Đoạn phủ từ trên xuống dưới đều thấy vui mừng.
Thấy nàng đi cùng một công tử tuấn tú, toàn thân tràn đầy khí chất quý phái, thân là phụ mẫu dĩ nhiên thấy rất vừa mắt, trong lòng không khỏi vui mừng. Dù sao bà cũng từng lo lắng cho nữ nhi này khó có thể tìm được đức lang quân như ý.
Đoạn phủ trên dưới vội vàng dọn dẹp một gian phòng thượng hạng cho Phượng Kỳ. Tiếp đó là nhiệt tình chiêu đãi các món ngon rượu quý.
Hắn cũng không hề khách khí mà nhận lấy.
Mà Đoạn phu nhân cùng huynh trưởng của Đoạn Cửu Ngân, tận mắt thấy hắn một thân khí phách thế nhưng lại vô cùng che chở, sủng ái Đoạn Cửu Ngân trăm bề, cũng an tâm. Nghĩ đến, nếu đem Đoạn Cửu Ngân giao cho hắn cũng có thể xem là một đoạn nhân duyên tốt đẹp.
Đêm đến, sau khi đã tiễn hết với những người trong phủ ân cần tới thăm hỏi, Đoạn Cửu Ngân đang chuẩn bị rửa mặt đi ngủ thì ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng gõ nhẹ.
“Phượng Kỳ?” hắn cư nhiên lại mặc bộ quần áo dạ hành. Vừa mới định hỏi lý do, lại bị đối phương bịt miệng.
“Ừm, trước tiên đem y phục thay đổi rồi đi cùng ta tới một nơi” Hắn lại đem một bộ quần áo đen dúi vào tay nàng.
Đoạn Cửu Ngân biết lúc này không phải là thời điểm để hỏi, cũng không nhiều lời, cầm y phục vào phòng trong thay, vừa bước ra đã bị Phượng Kỳ thận trọng dẫn ra khỏi Đoạn phủ.
Cho tới khi ra khỏi Đoạn phủ, nàng mới nói ra nghi vấn trong lòng: “Chàng muốn dẫn ta đi tới nơi nào?”
Phượng Kỳ hướng nàng khẽ cười một tiếng: “Vào cung, hơn nữa là đột nhập vào mà không làm kinh động tới bất kì kẻ nào!”
Dù thế nào, Đoạn Cửu Ngân cũng không nghĩ ra, Phượng Kỳ lại dẫn nàng vào nội viện hoàng cung mà thần không biết quỷ không hay.
Nàng ở kinh thành nhiều năm như vậy, cũng không biết hoàng cung lại có cửa sau mà không một ai biết được. Cửa sau này có vị trí cực kỳ kín đáo. Trước kia, nàng cũng từng đi qua nơi này rất nhiều lần, lại không biết từ nơi này có thể đi vào hoàng cung.
Hơn nữa chỗ này thủ vệ rất ít, từ nơi này ra vào, cũng sẽ không bị người nào phát giác.
Khi Phượng Kỳ mang theo nàng quen cửa, quen đường mà đi tới nơi cần đến thì khiến nàng đột nhiên cả kinh “Phượng Hà cung”. Là tẩm cung của đương kim Thái Hậu.
Vào thời gian này bọn người hầu đều đã ngủ, Phượng Hà cung mặc dù thủ vệ thâm nghiêm, nhưng Phượng Kỳ đối với quy luật của thủ vệ nơi đây nắm rất rõ. Hắn thật sự có thể tránh khỏi tai mắt của người, dẫn nàng tới trước cửa tẩm cung.
Thị nữ bên cạnh Thái Hậu cũng đã ngủ ở một gian phòng nhỏ bên cạnh, lúc này từ trong phòng Thái Hậu truyền tới tiếng ho yếu ớt.
Phượng Kỳ nghe thấy tiếng ho, trái tim bỗng trở nên căng thẳng. Từng biến hóa nhỏ bé trên khuôn mặt hắn đều bị Đoạn Cửu Ngân nhìn thấy, đột nhiên nhớ lại phụ thân đã từng nói: “Vì chuyện Hoàng Thượng bị ám sát làm Thái Hậu lo lắng, thậm chí còn phát bệnh.”
Mặc dù lúc ấy Phượng Kỳ không lên tiếng, nhưng lại đem việc này để trong lòng.
Đoạn Cửu Ngân cảm thấy một mảng ấm áp đang lan tỏa trong lòng mình. Phượng Kỳ... thì ra cũng không phải là kẻ máu lạnh vô tình. Nhưng rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến cho hắn căm giận triều đình cùng Hoàng Thượng đến thế?
Nàng đang chìm trong suy nghĩ thì hắn đã đẩy cửa bước vào.
“Là nhỏ nhện cao chân sao?”(câu này mình không rõ nên đành để nguyên vậy, hix!) trong tẩm cung u tối truyền tới âm thanh trầm thấp của Thái Hậu.
Phượng Kỳ chợt vung tay lên thắp sáng mấy cây nến xua tan đi bóng tối trong tẩm cung. Thái Hậu đang nằm trên giường, bị dọa cho hoảng sợ, vừa định thoát ra tiếng kêu sợ hãi đã bị một cánh tay vươn tới bịt miệng.
“Trước hãy nhìn xem ta là ai đã!”
Nằm trên giường là một phu nhân chừng bốn mươi tuổi, mặc dù nằm trên đống chăn đệm xa hoa nhưng sắc mặt có vẻ tiều tụy nhợt nhạt.
Đối mặt với Phượng Kỳ, con ngươi xanh biếc của người ánh lên vẻ kinh ngạc, hốc mắt ngấn lệ bỗng chớp động.
Bờ môi hắn nhếch lên thành nụ cười: “Thấy rõ ràng rồi chứ?” Thấy Thái Hậu nhẹ gật đầu , mới buông tay xuống
Thái Hậu đột nhiên ngồi dậy, dùng hai nắm đấm liên tiếp đánh hắn giống như là đang phát tiết. Cuối cùng còn nắm lấy tay hắn, hung hăng cắn mạnh vào mu bàn tay.
Phượng Kỳ cũng chỉ là cau mày chứ không hề né tránh.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Thái Hậu rốt cuộc cũng mệt mỏi, nước mắt thi nhau rơi xuống: “Lạc, Lạc nhi...!”
“Chính là hài nhi, mẫu hậu!”
“Ngươi... cái tên tiểu tử này, còn nhớ tới trên cõi đời này có một người là mẫu hậu của ngươi sao?”
Hắn nghe xong mỉm cười quỳ xuống: “ Mẫu hậu, hài nhi trở về thăm người.”
Thấy thế, đương triều Thái Hậu một mực ôm chặt lấy hắn khóc vô cùng thảm thiết.
Phượng Kỳ đứng dậy ôm người vào trong ngực nhẹ nhàng dụ dỗ: “Được rồi, mẫu hậu đừng khóc, người biết hài nhi vẫn luôn không thể chịu nổi khi nhìn thấy nước mắt của người mà!”
“Nếu thật không thể chịu nổi,thì tại sao năm đó ai gia xin ngươi đừng đi, ngươi vẫn độc ác tuyệt tình mà đi như thế hả?”
Hắn cười cợt: “ Bởi vì nước mắt của người khi đó cũng không đáng tiền bằng bây giờ đâu?”
“Nói gì vậy?” chu đôi môi đỏ mọng, điệu bộ có mấy phần giống như là đang làm nũng với nhi tử: “Sớm biết ngươi sẽ làm ai gia đau lòng như vậy, năm đó cũng không nên sinh hạ cái tên tiểu quỷ như ngươi. Hại ai gia những năm gần đây sầu muộn, lo lắng cho ngươi khiến đầu bạc trắng cả rồi!”
“Mẫu hậu, người còn trẻ. Mái tóc này mỹ lệ thanh khiết nào có nửa cây tóc bạc? Dù nói mẫu hậu làm tỉ tỉ của hài nhi, tất cả mọi người ai cũng sẽ tin.”
Phượng Kỳ đối với lời nói của người đều thuận theo, lời ngon tiếng ngọt không ngừng nói ra miệng.
Thái Hậu bị hắn nói muốn tức cũng không được, muốn giận cũng không xong. Mãi tới khi khóe mắt liếc thấy một bóng người vẫn đang đứng trước cửa, không khỏi nhíu mày.
“Lạc nhi, vị cô nương này là…”
Vốn là đang đứng xem cảnh phụ mẫu hai người nhiều năm mới gặp lại, thật là cảm động, lúc này Đoạn Cửu Ngân mới đột nhiên hồi hồn, vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Đoạn Cửu Ngân tham kiến Thái Hậu nương nương!”
“Mẫu hậu, Đoạn Cửu Ngân chính là con dâu tương lai của người, người thấy thế nào? Ánh mắt của hài nhi không tệ đấy chứ?” Phượng Kỳ một tay đỡ nàng đứng lên, kéo tới trước mặt mẫu hậu, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn hiện lên vẻ mặt bất cần.
Thái Hậu cẩn thận đánh giá Đoạn Cửu Ngân, tuy là nàng đang mặc một bộ quần áo dạ hành nhưng mi thanh mục tú, hai mắt lấp lánh có hồn. Mặc dù là nữ nhi nhưng không bởi vì thấy mình mà khiếp sợ hay khúm núm.
Nàng đứng cùng nhi tử trông thật đẹp đôi!
Không nhịn được Thái Hậu vội vàng lôi nàng ngồi trên giường, ánh mắt nhu hòa nhìn ngắm nàng:
“Nếu ai gia nhớ không nhầm, nàng là tiểu nữ nhi của Đoạn Tĩnh Minh_ Đoạn tướng quân.”
Thái Hậu khẽ mỉm cười: “Mặc dù ai gia chưa từng thấy qua nàng, nhưng nhớ hai năm trước Hoàng Thượng tuyển tú nữ có đem nàng liệt vào danh sách. Tin tức vừa lan ra, Đoạn tướng quân lập tức chạy tới cầu xin ai gia, nói nàng có chí tòng quân, muốn được làm tướng quân dốc sức vì triều đình, chứ không có ý muốn vào cung làm phi.”
Nghe đến đây Phượng Kỳ kéo nàng vào trong ngực: “Mẫu hậu, thật may là lúc đó người đồng ý với Đoạn lão tướng quân, nếu không giờ phút này sao có thể tới lượt hài nhi!”
Thái Hậu vô cùng tức giận, trợn mắt nhìn nhi tử một cái: “Cái tên này, ngươi là kẻ không có lương tâm…”
Bất chợt ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, vang lên tiếng thỉnh an hốt hoảng của Tiểu Hỉ cung nữ thân cận bên cạnh Thái Hậu:
“Thái Hậu, Hoàng Thượng tới thỉnh an người!”
Nghe thấy Hoàng Thượng đang tới, khuôn mặt cười cợt của Phượng Kỳ trong nháy mắt biến đổi: “Mẫu hậu, hài nhi đi trước có cơ hội lần sau sẽ tới thăm người!”
Đúng lúc hắn xoay người định thoát ra theo đường cửa sổ thì Hoàng Thượng đã đẩy cửa bước vào.
“Lạc đệ, ngươi cứ như vậy không gặp trẫm mặt một lần sao?”
Một thân long bào, Hoàng Thượng tia máu hằn lên trong mắt, trầm giọng chất vấn. Hiển nhiên là đang lo toan việc quốc sự, chưa có nghỉ ngơi.
Mới vừa rồi nghe tin báo của tên tiểu thái giám thân cận, phát hiện dấu chân người ra vào hậu hoa viên bằng bí đạo. Mà bí đạo đó là chỗ hồi nhỏ hắn cùng đệ đệ thừa dịp mẫu hậu và phụ hoàng không để ý nhẹ nhàng chuồn ra khỏi cung.
Kể từ tám năm trước khi Lạc đệ rời cung, nơi đó cũng trở thành cấm địa.
Lần này Lạc đệ hồi kinh, đã có mật thám hồi báo cho hắn từ trước. Chỉ là, hắn không nghĩ tới Lạc đệ không kịp chờ đợi đã sớm vào cung.
Đoạn Cửu Ngân nhìn thấy Hoàng Thượng, liền lập tức tiến lên hành lễ, đồng thời len lén quan sát hai huynh đệ.
Bọn họ tuy là cùng mẹ sinh ra, dung mạo Hoàng Thượng rất giống tiên hoàng còn Phượng Kỳ với Thái Hậu lại có tám chín phần giống nhau.
Khó trách, nàng làm quan trong triều đã nhiều năm, mặc dù đã diện kiến thánh nhan nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới Phượng Kỳ cũng là con cháu Hoàng thất.
Phượng Kỳ thấy không chạy thoát, dứt khoát quay người lại: “ Hoàng Thượng đã lâu không gặp, thảo dân thỉnh an Hoàng Thượng!”
Một tiếng thảo dân rõ ràng kia, khiến quan hệ của hai huynh đệ họ trở nên xa cách.
Hoành Thượng sợ run, Thái Hậu mất hồn, chỉ có Đoạn Cửu Ngân là bình tĩnh. Xem ra là nàng đoán quả nhiên không sai.
Nguyên nhân khiến cho Phượng Kỳ không chịu hồi kinh chính là đương kim Thánh Thượng.
Hoàng Thượng âm trầm nhìn đệ đệ đang quỳ dưới đất, chốc lát hắn nắm chặt hai tay: “Lạc đệ, Đoạn tiểu tướng quân hãy bình thân.”
Hai người đồng thời đứng dậy, nhưng sự xuất hiện của Hoàng Thượng khiến cho không khí thân thiện trong phòng trở nên nặng nề.
Thái Hậu thấy thế, tinh thần cũng trở nên căng thẳng.
Trước mắt hai đứa bé anh tuấn xuất sắc này đều là do mình sinh ra, vốn là huynh đệ tốt, chỉ vì lời tiên đoán đó bỗng đưa tới cục diện của ngày hôm nay.
Thái Hậu ho nhẹ một tiếng, thử hóa giải không khí ngột ngạt giữa hai người: “ Hoàng Thượng, ai gia biết huynh đệ các ngươi nhiều năm không gặp nhất định sẽ có nhiều lời muốn nói. Nhưng hiện tại đã là canh khuya, cũng không còn sớm nữa! Lạc nhi vừa hồi kinh đi đường chắc cũng vất vả. Không bằng hiện tại an bài cho Lạc nhi cùng Đoạn cô nương ngủ lại đêm nay, có chuyện gì ngày mai hẳn nói!”
Hoàng Thượng cau mày nhìn bộ y phục dạ hành trên người hoàng đệ, mặt lạnh nhạt,trong lòng cũng biết bây giờ không phải là thời điểm tốt để nói chuyện.
“Có ai không?” rất nhanh có một tên tiểu thái giám chạy vào, quỳ trên mặt đất đợi lệnh.
“Lạc vương gia hồi cung, tối nay sẽ ngủ lại Trường Thanh cung cùng Đoạn tiểu tướng quân, hầu hạ cho chu đáo. Nếu có sai lầm gì hoặc chọc cho Lạc vương gia mất hứng, trẫm sẽ nghiêm trị các ngươi rồi đuổi khỏi cung!”
Phượng kỳ bỗng cười lạnh, lên tiếng: “ Nếu Hoàng Thượng đã có thịnh tình như thế, tối nay thảo dân xin được ngủ lại trong Hoàng cung. Đây không phải là do thảo dân sợ thiên uy của Hoàng Thượng, mà thực sự là trong người đã rất mệt mỏi.”
Nói xong cũng không để ý tới thần sắc khó coi của Hoàng Thượng, dắt Đoạn Cửu Ngân rời khỏi Phượng Hà cung
Khóe mắt Thái Hậu vẫn còn đọng lại mấy giọt lệ: “ Hoàng Thượng, người sao phải bức bách Lạc nhi đến vậy?”
Hoàng Thượng đau khổ cười một tiếng: “ Mẫu hậu, trẫm cũng chỉ muốn chịu trách nhiệm vì sự tùy hứng của mình năm đó!”
“Thậm chí không tiếc lấy cả giang sơn Uyên Quốc ra đặt cược hay sao?”
Chỉ một câu chất vấn khiến Hoàng Thượng thật lâu cũng không thể trả lời.
Phượng Kỳ được tiểu thái giám an bài vào nghỉ ngơi trong Trường Thanh cung đây cũng chính là tẩm cung trước kia của hắn. Kể từ năm mười lăm tuổi được phụ hoàng phong làm Lạc vương gia, hắn mới chuyển đến Lạc vương phủ bên ngoài hoàng cung. Từ đó, Trường Thanh cung trở thành nơi Lạc vương gia ở lại nghỉ ngơi mỗi lần vào cung thảo luận chuyện quốc gia với Hoàng Thượng.
Tỉ mỉ quan sát, hắn không khỏi cảm khái. Tất cả đã trôi qua như mây bay, hoàng cung sớm bị hắn xếp vào cấm địa của kiếp này, nếu không vì Đoạn Cửu Ngân…
Hắn đột nhiên cau mày ánh mắt sắc lạnh: “ Là ai?”
Thính giác bén nhạy, hắn nhận ra ngay ngoài cửa có tiếng bước chân mặc dù rất khẽ. Khi hai cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, người đang đứng ngoài cử chính là đương kim Hoàng Thượng _ Lý Đình Tuyên.
Đêm khuya yên tĩnh, thái giám và cung nữ cũng đã ngủ. Tuy nói Thái hậu đã có chỉ, hai huynh đệ có chuyện gì để mai nói, nhưng Hoàng thượng hiển nhiên đã không đợi được.
Phượng kỳ nhìn thấy đối phương, không quỳ, không hành lễ, vẻ mặt lạnh nhạt như đang nhìn một người xa lạ.
Đối với thái độ kiêu căng này, hoàng Thượng lơ đễnh khép cửa, rồi tiến gần hắn, đáy mắt lóe nên thần sắc phức tạp: “ Lạc đệ, trẫm cho là…đời này ,kiếp này ngươi sẽ không bước vào hoàng cung nửa bước.”
Hắn lãnh khốc cười một tiếng, hàm chứa mười phần trào phúng: “Nếu Hoàng thượng nhìn thảo dân không được vừa mắt, trời vừa sáng thảo dân lập tức rời cung!”
“Ngươi biết rõ ý trẫm không phải như vậy !”
Lạc Đình Tuyên lên ngôi từ năm mười sáu tuổi tới nay, luôn được văn võ bá quan kính ngưỡng , được thiên hạ chiêm bái, lâu rồi trước mặt hắn không có kẻ nào dám bày tỏ uất khí tới mức này? Nhưng hắn biết trên đời này người duy nhất dám khiêu chiến với uy quyền của hắn chính là đệ đệ ruột _ Lý Đình Lạc.
“Đã trễ thế này, Hoàng Thượng tới tìm thảo dân là có chuyện gì?”
“Lạc đệ, ta tin tưởng đối với chiến sự gần đây của Uyên Quốc và Đột Quyến ngươi cũng có nghe qua. Hôm nay hai nước chiến sự vô cùng căng thẳng, đại tướng quân Đột Quyến Mục Tát Nhĩ lại khinh người quá đáng, trẫm… Chỉ là hy vọng ngươi có thể trở về giúp trẫm…”
“Hoàng Thượng!” Phượng Kỳ ngạo mạn liếc hắn một cái: “ Ngài hẳn còn nhớ tám năm trước ở chính nơi này, thảo dân đã từng thề đời này kiếp này sẽ không nhúng tay vào chính sự của Uyên Quốc. Uyên Quốc… cùng ta đã không còn có quan hệ gì.”
“Ngươi vẫn để tâm tới sự kiện năm đó sao?”
“Người vẫn để tâm tới sự kiện năm đó là ngài, không phải ta!”
“Được, trẫm thừa nhận năm đó là trẫm có lỗi trước, không nên hoài nghi ngươi. Trẫm nhận lỗi trước mặt ngươi, có được không?” Đặt một cánh tay lên vai Phượng Kỳ, lại nói: “ Lạc đệ chúng ta là huynh đệ ruột. Cả hoàng cung này hai chúng ta so với ai cũng thân thiết hơn! Không cần đấu với trẫm tới cùng như vậy, hiện tạ trẫm rất cần ngươi…”
Hắn không khách khí thoát khỏi cánh tay Hoàng Thượng, bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của đối phương: “ Hoàng Thượng không nên ép ta làm trái lời thề năm đó. Từ tám năm về trước khi ta thề với trời, ta sẽ không mang theo người nào của Uyên Quốc, cũng không xen vào những điều thị phi trong triều đình Uyên Quốc nữa. Tất cả đều không còn liên quan tới ta nữa rồi!”
“Nhưng mà một nửa giang sơn này cũng là của ngươi, Lý Đình Lạc.”
“Hoàng Thượng, năm đó khi người hoài nghi ta, sao ta không hề cảm thấy một nửa giang sơn của Uyên Quốc lại có phần của ta?” Phượng Kỳ không ngần ngại cười cợt hắn, giống như vào thời khắc này, người đang đứng trước mặt_ Đế vương có thể hiệu lệnh thiên hạ _ căn bản không hề đáng giá.
Hoàng thượng bị đả kích lớn, nhắm mắt lại thở dài một tiếng: “Nếu trẫm nhường lại ngôi vị cho ngươi liệu có thể làm dịu đi sự thương tổn năm đó, khiến ngươi chịu ra sức vì triều đình, trẫm nguyện ý chắp tay dâng tặng cho ngươi. Chỉ là hy vọng dân chúng trong thiên hạ có thể an ổn mà sống, không còn phải chịu cảnh chiến tranh loạn lạc. Về phần ngôi vị đế vương do ai ngồi, cũng không sao cả…”
Phượng Kỳ ánh mắt thoáng qua chút khiếp sợ, ngay sau đó lại buông tiếng cười lạnh: “Đáng tiếc, ta không hề mơ tưởng tới ngôi vị Hoàng Đế.”
Đối với thái độ kinh miệt của hắn, Hoàng Thượng cũng không giận chỉ cười nhạt một tiếng: “ Lạc đệ, trẫm đề nghị người nên suy nghĩ một chút, thời gian không còn sớm, ngươi hãy đi nghỉ ngơi, có lời gì ngày mai nói tiếp!”
Nói xong liền xoay người, khép cửa đi thẳng.
Phượng Kỳ cao ngạo đứng nghiêm như đang có điều phải suy nghĩ. Đột nhiên từ phía sau có bàn tay ôm ngang lưng hắn.
Hắn không quay đầu lại: “ Nàng đều nghe thấy?”
Đoạn Cửu Ngân gật đầu: “ Những năm gần đây người không chịu hồi cung, là bởi vì Hoàng Thượng?”
Phượng Kỳ xoay người, nhìn sâu vào mắt nàng, bên môi hiện nên nụ cười đùa giỡn: “ Nàng có biết, ta cùng Hoàng Thượng đến tột cùng vì sao lại biến thành cục diên như ngày hôm nay không?”
Nàng ngẩng mặt nên, nhíu mày: “ Từ xưa tới nay, tranh đấu trong hoàng tộc không tránh khỏi một chữ Quyền. Nếu ta đoán không sai, năm đó Hoàng Thượng…từng có hành động hoặc ý nghĩ loại bỏ chàng.”
Hắn ngỡ ngàng trong chốc lát sau đó lộ ra nụ cười thưởng thức: “ Cửu Ngân, ta không thể không thừa nhận nàng rất thông minh.” Hắn kéo nàng ngồi xuống giường: “ Ta chỉ kém Hoàng Thượng ba tuổi, trong hoàng tộc thì hoàng tử căn bản không có huynh đệ thân tình, kể cả là do một mẹ sinh ra cũng vậy. Nhưng ta với Hoàng Thượng từ nhỏ đã rất hòa thuận, huynh đệ tình thâm.”
“Chúng ta một văn, một võ trong mắt phụ hoàng đều rất xuất sắc, phụ hoàng thiên về văn vì vậy phong hắn làm Thái Tử và phong ta làm Lạc vương gia, cùng làm phụ tá cho Hoàng Thượng, dốc sức vì sự nghiệp của Uyên Quốc. Ta cơ hồ không màng tới tính mạng mình, chỉ vì giúp hắn có thể an ổn trở thành kẻ đứng trên vạn người.”
Năm đó, Lạc vương gia chiến tích vô cùng lừng lẫy, cũng là câu truyện được dân chúng Uyên Quốc thường xuyên ca tụng trong lúc trà dư tử hậu.
Mặc dù khi đó nàng còn rất nhỏ, lại một lòng mong mỏi có thể cùng Lạc vương gia trong truyền thuyết kia ra trận giết giặc.
“Nhưng khi ta thắng trận hồi kinh thì bị giam cầm trong Lạc vương phủ, không được đi ra ngoài dù chỉ một bước.”
“Tại sao?!” Đoạn Cửu Ngân da đầu tê dần
Phượng Kỳ khóe miệng cười nhạt: “ Bởi vì khi đó Uyên Quốc xuất hiện một nhà tiên tri vĩ đại, hắn tiên đoán mẫu hậu sinh hạ Văn Long Vũ Long. Mặc dù giang sơn đang ở trong tay Văn Long, nhưng có một ngày sẽ bị Vũ Long đoạt lấy.”
“Ý của chàng là, vị tiên tri kia cho rằng sớm muộn gì có một ngày chàng sẽ…soán vị.” Nàng đối với lời tiên tri đáng sợ này kinh hãi mãi không thôi.
“Hoàng Thượng sau khi nghe lời tiên tri này, lo lắng sự tồn tại của ta sẽ ảnh hưởng tới hoàng vị của hắn cho nên muốn loại trừ ta. Đầu tiên là hắn nhốt ta trong Lạc vương phủ, loại bỏ hoàn toàn quyền thế của ta, thậm chí ngay cả người làm trong vương phủ cũng được thay đổi hoàn toàn.”
Hắn lộ ra nụ cười khổ: “Nàng biết không? Lúc đó, ta ngay cả đi ngoài đều có mười mấy đôi mắt nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm…”
Nghe đến đó, Đoạn Cửu Ngân càng ôm chặt lấy hông hắn: “ Không cần nói nữa Phượng Kỳ! Mặc kệ những gì đã xảy ra, mọi chuyện đều đã qua, đã qua…”
Phượng Kỳ hồi tưởng lại cảnh tượng quẫn bách năm đó, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nét ưu thương: “ Hoàng Thượng là ca ca mà ta đây tôn kính nhất đời, vì dành giang sơn cho hắn ta sẵn sàng hi sinh cả tính mạng, hắn vì giang sơn lại muốn lấy đi tính mạng của ta! Buồn cười nhất chính là thời điểm hắn sai người bí mật trừ khử ta, thì tra ra nhà tiên tri đó là gian tế Thất hoàng tử phái đến!”
“Thất hoàng tử?!”
“Không sai Thất hoàng tử cũng là một tướng quân đi ra chiến trường cùng ta. Năm đó Hoàng Thượng mang binh quyền trao vào tay ta, tự nhiên trong lòng Thất hoàng tử nảy sinh đố kỵ. Lại thấy Hoàng Thượng tin tưởng ta, sủng ái ta, liền suy nghĩ mọi biện pháp nhằm khích bác tình cảm tốt đẹp của huynh đệ ta, cho nên hắn mới đi tìm một đạo sĩ giang hồ thối tha rồi dựng lên lời tiên đoán quỷ quái gì đó mà Văn Long Vũ Long. Khi Hòang Thượng tra rõ tất cả, liền lập tức hạ chỉ đem Thất hoàng tử cùng mấy trăm người trong phủ tử hình trong một đêm.”
Nói đến đây, hắn đột nhiên cười cười: “ Thật sự là một tấn tuồng quá nhàm chán trong cung đình, có đúng không?”
“Cũng bởi vì điều này chàng mới quyết tâm buông tha binh quyền, ẩn cư trên đảo Thần Tiên không màng tới chính sự triều đình?”
Đoạn Cửu Ngân đã hiểu.
Hồi tưởng lại khoảng thời gian hai người cùng ở Thần tiên đảo, mỗi lần gặp thuyền quan, hắn sẽ tìm mọi cách trêu chọc hành hạ. Nghe được tin tức Đột Quyến tấn công Uyên Quốc cũng không hề ra tay hỗ trợ, còn tỏ vẻ không hề liên quan tới mình. Chính bởi hắn đã vì Uyên Quốc bỏ ra nhiều công sức, vậy mà kết quả lại là sự nghi kỵ của Hoàng Thượng, suýt nữa còn mang họa sát thân.
Không nhịn được điều đó, nàng dùng sức ôm chặt thân thể hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trước ngực hắn: “ Phượng Kỳ ta biết rõ điều làm cho chàng đau lòng không phải là mất đi binh quyền, mà là mất đi tấm chân tình đối với người huynh đệ mà chàng tin tưởng nhất!”
Phượng Kỳ thân thể cứng đờ, cổ họng không khỏi nghẹn ngào khi nhớ lại chuyện cũ.
Những năm qua xông xáo chốn giang hồ, ngoài mặt hắn luôn là bộ dáng tươi cười, tư thái bất cần đời nhìn xuống mọi người.
Nhưng có ai biết nội tâm hắn vô cùng đau đớn, có nhà mà không thể về, có người thân nhưng lại không thể gặp mặt, vác trên lưng quá nhiều áp lực cùng khổ sở, vẫn phải tỏ ra bộ dáng tươi cười cho thiên hạ xem.
Trong bóng đêm yên tĩnh, hắn mới để lộ ra sự yếu ớt của mình, nhớ tới mẫu hậu đang ở kinh thành xa xôi, nhớ tới Hoàng Thượng ca ca từng cùng hắn chơi đùa, cùng hắn ngâm thơ, cùng hắn lớn lên.
Rõ ràng là những chuyện đã rất lâu rồi, sao vẫn mãi khắc sâu như vậy?
Hắn muốn tìm người tâm sự, nhưng thiên hạ rộng lớn lại không có người nào hiểu được nỗi khổ của hắn!
Cho tới hôm nay, khi hắn toát ra nổi thống khổ cùng sự yếu ớt trong lòng thì sự u ám trong qua khứ đã không còn nữa, mà là một đôi tay mềm yếu và tràn đầy ấm áp đang ôm chặt hắn, an ủi hắn.