Hải Yến Hà Thanh

Chương 16



14.

Khi ta chậm rãi đến Lạc viên, Thái hậu đã kéo Hoàng đệ nói chuyện được nửa canh giờ, nội thị đến bẩm báo với ta, nói Hoàng đệ bảo ta vừa đến liền nhanh chóng đi tìm hắn.

Ta ngồi kiệu đi đến hồ tâm đình nơi Hoàng đệ ở, từ xa đã nhìn thấy hắn đang chắp tay sau lưng đứng nói chuyện với Thái hậu trong đình, mang theo nụ cười xa cách.

Có lẽ người lớn tuổi đều sẽ lải nhải, ta nhìn thấy trong mắt Hoàng đệ chứa đầy sự không kiên nhẫn. Nhưng hắn đã sớm học được cách che giấu cảm xúc, trên mặt không hề lộ ra, ứng phó rất khéo léo.

Rõ ràng cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, nhưng cử chỉ điệu bộ lại đều mang phong thái của bậc đế vương, Dương Chiêu đi theo bên cạnh Thái hậu đã không thể rời mắt khỏi hắn.

“Chiêu nhi thích đọc sử sách, lần này ra ngoài phải nói chuyện nhiều hơn với Bệ hạ.” Thái hậu vuốt v e tay Dương Chiêu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hoàng đệ không rời, “Bệ hạ nói có được không?”

Hoàng đệ gật đầu đáp ứng, như là mới phát hiện ra ta vậy: “Hoàng tỷ, thật khéo, tỷ cũng đến hồ tâm đình ngắm cảnh sao?”

Ta cười để hắn đỡ ta xuống kiệu: “Đêm khuya gió lạnh, bản cung đến khuyên Bệ hạ mặc thêm áo, đừng chỉ lo nói cười với mỹ nhân, đến lúc bệnh thì làm thế nào.”

Nghe ta nói như vậy, Dương Chiêu đỏ mặt trốn ra sau lưng Thái hậu, cũng không dám nói chuyện phiếm với Hoàng đệ nữa, còn Thái hậu thì hài lòng liếc ta một cái: “Trưởng công chúa nói phải, Bệ hạ cùng Chiêu nhi, nói chuyện rất vui vẻ.”

Ta ước chừng thời gian cũng gần được rồi, liền từ trong túi thơm lấy ra một miếng ngọc bội Song Ngư đưa cho Dương Chiêu, lớn tiếng nói: “Trước kia vừa nhìn thấy ngươi bản cung đã thích rồi, vừa hay hôm trước được một cặp ngọc bội Song Ngư, nhìn rất hợp với ngươi, tặng cho ngươi.”

Dương Chiêu sau khi nhìn rõ ngọc bội, mắt sáng lên, vui mừng khôn xiết, hai tay nhận lấy, hận không thể lập tức đeo lên. Mà Hoàng đệ thì len lén trừng mắt nhìn ta, kéo kéo ngọc bội Song Ngư trên eo, nghiêng người đứng, nửa người ẩn trong bóng tối.

Lúc này lại có chút hờn dỗi rồi? Ta thầm cười, cũng được, hắn cũng chỉ có thể làm nũng với tỷ tỷ này thôi.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta, không lâu sau khi Dương Chiêu nhận ngọc bội, Ngụy Hổ dẫn theo con gái Ngụy Linh đến, hắn trợn tròn mắt, đánh giá Dương Chiêu một phen, phát ra một tiếng tặc lưỡi vang dội: “Cũng chỉ có vậy!”

Mặt Dương Chiêu hết đỏ rồi lại trắng, nước mắt lưng tròng, ánh mắt cầu cứu lưu luyến trên người Hoàng đệ.

Ta thấy Hoàng đệ không có phản ứng, liền véo hắn một cái ở góc khuất, hắn lúc này mới ho khan hai tiếng: “Đại tướng quân thích nữ tử oai hùng, trẫm lại thích các nàng dịu dàngận như vậy.” Lời này vừa nói ra, Dương Chiêu lập tức vui vẻ, kích động đến mức gần như không khống chế được khóe miệng nhếch lên.

Mà ta cũng vừa ý, làn sóng thù hận này đã kéo đến rồi.

Mấy ngày tiếp theo, Hoàng đệ đều cùng Thái hậu tham quan phong cảnh trong viện, đối với nữ tử mà Ngụy Hổ và Nhiếp chính vương mang đến tuy đối đãi rất dịu dàng, nhưng lại không thân cận bằng Dương Chiêu.

Tâm tình Thái hậu rất tốt, vào một buổi sáng sớm đề nghị mọi người cùng nhau leo núi, đi “xem nơi tiên đế và tiên Hoàng hậu định tình năm đó”.

Đúng là đã bỏ không ít vốn liếng rồi, không tiếc tự vạch trần vết sẹo để thúc đẩy nhân duyên của Hoàng đệ và Dương Chiêu.

Phải biết tiên Hoàng hậu là mẫu thân ruột của ta, tuy đã qua đời không lâu sau khi Hoàng đệ ra đời, nhưng phụ hoàng đối với bà ấy tình thâm nghĩa trọng, đau buồn quá độ nửa tháng không lâm triều, sau đó còn bệnh nặng một trận, một năm không vào hậu cung, hoàn toàn không nể mặt Thái hậu dựa vào Dương gia để trở thành kế hậu.

Nhiếp chính vương và Ngụy Hổ đều có hứng thú khó hiểu đối với đề nghị này, lần lượt sai người lấy áo choàng, dùng để chống chọi sương gió lạnh lẽo trên đỉnh núi, còn Hoàng đệ thì cởi áo khoác lông cáo trên người, cẩn thận cài lên cho ta: “Hoàng tỷ cẩn thận bị cảm lạnh.” Ta an tâm nhận lấy, không sai người lấy thêm cho hắn một cái.

Tỳ nữ của Thái hậu đi lấy áo choàng, một lúc sau lại tay không trở về: “Thái hậu nương nương thứ tội, áo choàng của ngài…… không thấy!”

Thái hậu đang muốn nổi giận, lại bị Ngụy Hổ giành nói trước: “Lên núi quan trọng hơn, nếu Thái hậu không chê, con gái bản tướng còn một cái áo choàng lông cáo đen, vốn là muốn dâng lên ngài, gặp dịp thì làm, mời ngài thử xem có vừa ý hay không?”

Ngụy Hổ hiếm khi có lúc khách khí với Thái hậu như vậy, Thái hậu tự giác có mặt mũi, liền cũng thuận theo bậc thang nói: “Như vậy rất tốt, mang lên đây đi.”

“Tuân lệnh.”

Ta thấy Thái hậu xuân phong đắc ý, không khỏi lui về sau nửa bước, nhường vị trí dẫn đầu cho bà ta, cười đi cười đi, nào biết nụ cười đắc ý vênh váo này, còn có thể duy trì được bao lâu?

Núi trong lâm viên vốn không cao, một đoàn người vừa đi vừa xem, cũng chỉ mất nửa canh giờ liền leo lên đ ỉnh.

Thái hậu đỡ tay Dương Chiêu chỉ vào đình bát giác cách đó không xa cười nói: “Các ngươi xem, đó chính là Chiết Chi đình do tiên đế tự tay đề chữ.”

Chiết Chi đình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.