Hải Yến Hà Thanh

Chương 17



Năm đó mẫu hậu ở đây bẻ cho phụ hoàng một nhành hoa đào tháng tư, từ đó mà có tên này.

Thái hậu chắc cũng là nhớ chuyện cũ, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, đẩy Dương Chiêu một cái, nói: “Chiêu nhi, đi bẻ một nhành hoa đào đến đây, Bệ hạ có một cái bình ngọc trắng, cắm hoa đào đẹp nhất.”

Dương Chiêu vâng lời đi.

Phía sau Ngụy Hổ, Ngụy Linh tức hận dậm chân, bị Ngụy Hổ trừng mắt một cái liền ngoan ngoãn.

Dương Chiêu cố ý làm ra vẻ ngây thơ lựa chọn cành hoa trong rừng hoa đào, mà ta liếc mắt nhìn thấy chim chóc kinh hoàng bay lên trong rừng cây cách đó không xa.

Không khỏi đếm thầm trong lòng.

Một…… hai…… ba.

“Gừ!!!”

Trong nháy mắt, trong rừng cây phía sau mọi người truyền đến một tiếng gầm rống của mãnh thú, chấn động đến mức giọt sương trên lá cũng rơi xuống.

Hàn Thủy ở bên cạnh ta, muốn dẫn ta đi về phía sau, ta nhẹ nhàng giãy ra, giả vờ hoảng hốt lôi kéo Hoàng đệ lùi về sau mấy bước, rồi mới ôm n.g.ự.c ngã vào lòng hắn.

Lúc này mọi người đã vô tình cách Thái hậu mười trượng.

Thái hậu nghe thấy tiếng gầm kinh hãi quay đầu lại, liền thấy một con hổ trắng trán cao từ trong rừng cây lao ra, há to cái miệng đầy máu, mang theo cuồng phong tanh tưởi gào thét lao tới.

Cảnh tượng như vậy, cho dù là ta cũng có chút run chân, huống chi là Thái hậu được nuông chiều từ bé? Nhìn bà ta sợ hãi đến mức không nói nên lời, mặt trắng bệch đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn mãnh hổ nhào về phía mình, không thể động đậy.

Nội thị bên cạnh Thái hậu sợ run cả người, người nào có thể động đậy sớm đã lăn lộn chạy trốn tứ phía, kẻ nhát gan cũng mềm nhũn ngã xuống đất, chỉ biết trốn ra sau lưng bà ta, nào có ai còn nhớ bà ta là nữ nhân tôn quý nhất Đại Hạ?

Tiền bối từng nói, hoa tươi đẹp đến đâu cũng không bằng sự kiều diễm được vẽ lên bằng ma/u tươi.

Ta lãnh đạm nhìn Thái hậu ở chỗ thấp bị mãnh hổ tùy ý xé cắn, vết ma/u loang lổ nhuộm đỏ bãi cỏ xanh mướt, ngược lại giống như họa sĩ vẩy mực tùy ý.

Thật đẹp. Nghe nói Đại tướng quân từng bắt được một con mãnh thú ở Mạc Bắc, sau khi huấn luyện có thể phân biệt được mùi, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không giống bình thường.

Mãnh thú săn mồi, thông thường sẽ cắn đứt yết hầu trước, không biết tại sao con hổ này lại như phát điên cắn xé không theo quy luật nào cả.

Một nén nhang sau, tiếng kêu thảm thiết của Thái hậu mới dần dần suy yếu, mà thị vệ bà ta mang theo lên núi cũng bị người của Nhiếp chính vương giải quyết sạch sẽ.

Con mãnh hổ kia cắn mất nửa cái đầu của Thái hậu, đột nhiên nghe thấy một tiếng huýt sáo kỳ quái trong rừng, vung cái đuôi như xiềng xích xoay người một cái, chui vào rừng, biến mất không thấy.

Trên đỉnh núi gió lớn, không bao lâu liền thổi tan mùi ma/u, mà ma/u của Thái hậu cũng thấm vào trong đất, không còn giống như lúc nãy đỏ tươi khắp nơi.

Cứ như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Thái hậu tự cho mình là bọ ngựa bắt ve sầu, có thể tiến thêm một bước nắm hoàng quyền trong tay, lại không ngờ chim sẻ rình sau lưng, mạng của bà ta, mới là tế phẩm thật sự của cuộc xuân săn này.

Bà lão ở trong cung quá lâu, toàn chơi những thủ đoạn âm hiểm kéo dài, muốn gi/3t người cũng là hạ độc hoặc đánh chet, làm sao có thể nghĩ đến sẽ có người dùng thủ đoạn bạo lực như vậy để đối phó với mình? Thế nhưng bà ta sống quá lâu rồi, đắc ý quên mình, bất kể là ai, đều đã chán ghét bà ta đến cùng cực.

Dương gia không còn Thái hậu thì sao, chẳng phải còn có con gái khác có thể đưa vào cung? Cũng chỉ muốn bảo toàn vinh hoa phú quý của cả nhà mà thôi, ta cho.

Nhiếp chính vương tự mình đi khép một con mắt còn lại đang trợn trừng không cam lòng trên nửa đầu lâu của Thái hậu, sau đó vẻ mặt nghi hoặc đứng dậy nói: “Mới lên núi một lúc, sao không thấy Thái hậu đâu?”

Ta cười nói: “Có lẽ là đến Chiết Chi đình bên kia tưởng nhớ người cũ, buổi sáng đường trơn, nhất thời không cẩn thận ngã xuống cũng là có khả năng.”

“Tuy là lâm viên hoàng gia, nhưng cũng đã lâu không mở ra, trong rừng cũng không ít rắn độc mèo hoang, còn có nữ quyến ở đây, làm các nàng bị thương thì không tốt.” Đại tướng quân nheo mắt đề nghị, “Đầu kia của ngọn núi này là bãi săn, nuôi dưỡng không ít chim quý, bản tướng quân dẫn các ngươi đi xem một chút như thế nào?”

Lúc này Hoàng đệ rốt cuộc cũng chen lời vào, run rẩy nói: “Đại tướng quân có lòng rồi, chỉ là trẫm cảm thấy có chút lạnh…… Muốn về nghỉ ngơi trước.”

Trước khi lên núi hắn đã đưa áo choàng cho ta, cảm thấy lạnh cũng là chuyện thường. Ta sờ trán hắn, xoay người nói với Ngụy Hổ: “Đa tạ ý tốt Đại tướng quân, chỉ là Bệ hạ từ trước đến nay thân thể yếu ớt, hôm nay bị gió trên đỉnh núi thổi sợ e là không tốt, bản cung cùng Bệ hạ đến chỗ Thái y vậy.”

Ngụy Hổ cũng không để ý, ngược lại càng vui mừng, xua tay nói: “Không sao, Bệ hạ cứ đi nghỉ ngơi, ta đi cùng Nhiếp chính vương.”

"Tên thuộc hạ của Đại tướng quân là Mục đưa hai người bọn họ dẫn theo đội ngũ đông đảo xuống núi, ta nhìn về phía rừng hoa đào."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.