Hải Yến Hà Thanh

Chương 30



“Năm đó ta cũng chỉ nghiêm khắc với hắn hơn một chút, mẫu thân vô dụng của hắn đã chịu không nổi, chỉ là một tiện tỳ vậy mà nhân lúc đêm mưa lại dám lén thả hắn đi.” Lý Hòa không chú ý đến ánh mắt ta, tự mình đắm chìm trong hồi ức, “Nàng ta ở góc khuất nhất trong vương phủ đào một cái hố, dùng thân mình liều chet chắn miệng hố lại, bị đaam mấy d.a.o cũng không cho người ta kéo ra ngoài, ta sai người dùng roi da đánh nát xương cốt toàn thân nàng ta, trăm trượng xung quanh cho dù cách một trận mưa lớn cũng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nàng ta… Hừ!.”

Ta biết nữ nhân kia dùng mạng đổi lấy đường sống cho con trai, kết cục nhất định sẽ không tốt, nhưng mà chet kiểu này…Trách sao lại trở thành ác mộng của Hàn Thủy.

“Ám vệ truy đuổi hắn cũng là phế vật, chỉ nói hắn bị trọng thương, nhưng lại không tìm thấy thi thể… Không ngờ lại ở chỗ Trưởng công chúa, hahaha, thật sự là tạo hóa trêu ngươi, con trai của bản vương lại làm việc dưới trướng kẻ thù của bản vương, thú vị, thú vị lắm!”

Ta từ trong tức giận hồi thần, đối với sự đắc ý của Lý Hòa rất khó hiểu: “Vậy thì sao?”

Hắn là con trai ngươi thì sao?

Lý Hòa bị ta nghẹn họng, cười lạnh nói: “Thằng nhóc này đến tìm ta trước, cũng chỉ vì không muốn ngươi biết quan hệ giữa ta và hắn mà thôi, ngươi vậy mà lại không để tâm sao?”

Chưa đợi ta trả lời, hắn lại cười lớn, dữ tợn nhìn Hàn Thủy gào lên: “Ngươi nhìn thấy chưa?! Đây chính là nữ nhân! Cho dù ngươi m.ó.c t.i.m móc phổi cho nàng ta thì sao? Chân tâm của ngươi, nàng ta vứt bỏ như giày rách!”

Ta: “...” Tuy Hàn Thủy đối với ta quả thật rất thật lòng, nhưng…

Sao trước kia ta lại không phát hiện Nhiếp chính vương là một tên thần kinh chứ? Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, giống như bị nữ nhân nào đó tổn thương sâu sắc?

Lý Hòa cười một lúc, ôm n.g.ự.c nói: “Trưởng công chúa nhất định đang nghĩ, tại sao bản vương lại dám một mình đến trước mặt ngươi?”

Ta hơi nhướng mày, “Rửa tai lắng nghe.”

“Con trai tốt của ta, hắn nguyện ý đến cứu ngươi, chứng tỏ ngươi ở trong lòng hắn còn có chút phân lượng.” Lý Hòa siết chặt y phục trước ngực, trên mặt chảy mồ hôi lạnh, “Ngươi có muốn biết, phân lượng này…… nặng bao nhiêu không?!” Câu này hắn phải chia làm mấy lần mới nói xong, thở hổn hển dừng lại nghỉ ngơi.

Ta chăm chú quan sát biểu cảm của hắn, bộ dáng đau đớn này không giống giả vờ, chẳng lẽ vào đêm trăng tròn hắn sẽ phát bệnh tim? Vậy bệnh này đến cũng quá có quy luật quá nhỉ?

Hàn Thủy không nói nên lời, nhưng ngón tay siết chặt kêu răng rắc, ta đau lòng tách ngón tay hắn ra, năm ngón tay xuyên qua khe hở giữa các ngón nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, nhỏ giọng dỗ dành bên tai hắn: “Ngươi trong lòng ta còn nặng hơn cả Thái Sơn Ngũ Nhạc cộng lại.”

Hàng mi rũ xuống của hắn run rẩy, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, rốt cuộc cũng có chút sinh khí, lúc nàyta mới yên tâm, quay đầu hỏi Lý Hòa: “Có ý gì?”

Lý Hòa sắc mặt trắng bệch, nhưng trong mắt lại tràn đầy đắc ý: “Lý Trường An, nếu bản vương nói cho ngươi biết, Hoàng đệ Lý Trường Ninh của ngươi trúng độc đã sâu, tính mạng chẳng còn bao lâu, ngươi sẽ làm thế nào?” Ta ngây người.

Nhịn lâu như vậy mà sát chiêu của hắn chỉ là cái này?

Sự kinh ngạc trong nháy mắt của ta trong mắt Lý Hòa biến chất, hắn cười đến mức ngông cuồng, vừa ho khan vừa chỉ vào Hàn Thủy: “Hắn luôn ốm yếu là do từ khi còn nhỏ ta đã luôn hạ độc cho hắn, bây giờ hắn sắp chet rồi, đợi hắn vừa chet, Ngụy Hổ nhất định sẽ nâng đỡ đứa nhỏ trong bụng Ngụy Hà lên ngôi!”

“Ngươi chẳng phải là người quan tâm đệ đệ của mình nhất sao? Ngươi muốn hắn sống thì phải nghe lời ta!”

“Loại độc đó chỉ có ta có giải dược, không uống giải dược, Lý Trường Ninh chắc chắn phải chet! Ta muốn Lý Trường Ninh nhường ngôi, khụ khụ, còn nữa, bây giờ ngươi...hãy tự tay gi/3t hắn! Lấy ba giọt m.á.u tim của hắn cho ta!”

Ánh mắt hắn vô cùng oán độc, nhìn Hàn Thủy gằng từng chữ từng chữ: “Cho dù ngươi có quan trọng như thế nào thì so với người thân của nàng ta, ngươi cũng chỉ là một con chó! Ngươi xem, cho dù lúc nảy nàng ta bảo vệ ngươi thì sao? Rất nhanh, người ngươi quan tâm nhất sẽ tự mình đến lấy mạng ngươi!”

Nói xong lời này hắn không còn sức lực chống đỡ thân thể, túm chặt vạt áo trước n.g.ự.c mềm nhũn trượt xuống từ trên ghế.

Lý Hòa rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không đúng: “Này, sao ta lại...”

Ta bước đến bên cạnh hắn, từ trong túi áo lót của hắn lấy ra một chiếc chìa khóa, ném cho ám vệ, ám vệ nhận lấy, mở xiềng xích trên người Hàn Thủy.

“Nhiếp chính vương, bản cung có một chuyện giấu ngài đã lâu……” Ta chậm rãi nói, “Ta biết dùng độc.”

Nhìn đồng tử hắn giãn ra vì kinh hãi, ta còn hơi áy náy: “Ngài xem, ngài vừa vào cửa, ta liền hạ độc cho ngài.”

Người đi theo ta sớm đã ngậm thanh độc đan, đợi dược hiệu ở đây phát tác, Lý Hòa tự nhiên không còn chút sức lực nào.

“Ngươi!!! Sao ngươi có thể!!” Lý Hòa lắc đầu lung tung, dùng khuỷu tay chống đất điên cuồng bò về phía sau, bị ám vệ một cước giẫm gãy xương tay, hắn trong cơn đau dữ dội lớn tiếng nói, “Là ai dạy ngươi?!”

Sau đó hắn như là nghĩ thông suốt, gào thét: “Chu Nhan!!! Chu Nhan! Ta sớm nên nghĩ đến!!”

Chu Nhan? Đây là tên tiền bối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.