Hải Yến Hà Thanh

Chương 37: Phiên ngoại 3



Chu Nhan nhất thời d.a.o động, vội vàng cứu vãn: "Nói đùa thôi, kỳ thực sư phụ quả thật từng dạy ta một loại độc, tên là Tình Ti Nhiễu…"

Sự kỳ quái của Tình Ti Nhiễu, người bình thường nghe xong đều sẽ kinh ngạc, Lý Hòa ở bên cạnh nghe đến mê mẫn, hứng thú, hỏi: "Quả thật không có cách nào giải sao?"

"Có thì có, chỉ là ghi lại trên sách, sư phụ không nói, ta cũng quên mất."

Vì Lý Thời đột nhiên phát bệnh, bọn họ ở lại Lạc thành thêm hai ngày.

Thành thủ mới được đề bạt của Lạc thành đối với Lý Thời vô cùng quan tâm, quan tâm hai vị hoàng tử chưa đủ, còn muốn quan tâm Chu Nhan: "Vị cô nương bên cạnh Thái tử điện hạ thật sự là hoa dung nguyệt mạo, vi thần có một cặp ngọc bội uyên ương, chi bằng..."

Đây là hiểu lầm nàng là nữ nhân của Lý Thời rồi.

Chu Nhan tim đập như trống, nhìn về phía Lý Thời, Lý Thời lại khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: "Thái tử phi ở kinh thành, tâm ý này cô đã nhận."

Thành chủ ngoan ngoãn nghe lời cáo lui, mà trái tim Chu Nhan lại trống rỗng, nhìn Lý Thời chậm rãi đi ở phía trước, đột nhiên ý thức được bản thân có lẽ không ổn rồi.

Quân Ngọc lần đầu tiên xuống núi trở về, từng hỏi nàng, nữ tử bình thường thích gì.

Chu Nhan biết hắn đã có cô nương trong lòng, thấy hắn vì vậy mà phiền não lo lắng trằn trọc khó ngủ, liền tùy ý trêu chọc hắn.

Quân Ngọc cũng không tức giận, sờ đầu nàng nói, đợi sau này A Nhan có nam tử yêu thích sẽ hiểu được chuyện trên đời này không phải là muốn gì được nấy, rất nhiều lúc thân bất do kỷ, không như ý muốn.

Lúc đó nàng đã nói thế nào?

"Ta chỉ sống vì bản thân, tự tại lắm, nào có cái gì mà thân bất do kỷ?"

Đến bây giờ đã thành người trong cuộc.

Sư huynh nói đúng, chuyện tình cảm, quả nhiên thân bất do kỷ.

Chu Nhan muốn rời khỏi Lý Thời, cũng hạ quyết tâm rất nhiều lần, nhưng khi hắn hỏi, có thể cùng vào kinh hỗ trợ xem bệnh cũ của Thái tử phi hay không, nàng không chút do dự đồng ý.

Những lý do dùng để thuyết phục bản thân trước kia đều bị ném ra sau đầu, hắn đã hỏi, nàng liền đi.

Lý Thời nói Thái tử phi là trúng độc từ trong bụng mẹ, rất kỳ quái, Chu Nhan sợ mình không nhớ được nhiều bệnh nan y như vậy, cố ý viết thư cho sư huynh, nhờ hắn mang theo cổ tịch y thư trên núi đến kinh thành. Nàng liền ở lại kinh thành.

Người trong kinh thành đều biết Thái tử và Thái tử phi bền chặt như keo sơn, lúc đại hôn Thái tử tự mình đến cửa nghênh đón, ánh mắt dịu dàng quyến luyến khi đỡ Thái tử phi xuống kiệu đều bị bách tính nhìn thấy, nhất thời được truyền thành giai thoại.

Lý Thời nhìn thì ôn hòa, nhưng cũng chỉ là tính cách như vậy, phần lớn thời gian hắn đều nhàn nhạt như tranh thủy mặc, người như hắn lại có thể lộ ra ánh mắt dịu dàng với một nữ tử sao?

Sau này Chu Nhan nhận lời mời đến cửa, rốt cuộc cũng nhìn thấy Thái tử phi trong truyền thuyết.

Lý Thời nắm tay nàng đi về phía Chu Nhan, bước chân thong dong, nhìn nhau một cái, hai người khẽ cười.

Chu Nhan không cách nào hình dung cảm giác lúc bọn họ nhìn nhau.

Lúc còn nhỏ, nàng từng đi theo sư phụ đến Đông Hải du ngoạn, thủy triều lúc lên lúc xuống dưới ánh tà dương, giống như bị rắc một nắm vàng vụn, ánh sáng hoàng hôn không chói mắt, nhưng vẫn khiến nàng choáng váng. Lúc đó có một trận gió biển thổi qua, thổi loạn tóc nàng, nàng giang rộng hai tay trong gió, cát chảy dưới chân theo nước biển chậm rãi rút đi, đột nhiên cảm thấy có nỗi buồn khó hiểu như màn đêm dần buông xuống bao trùm lấy mình.

Lúc đó nàng vẫn là một cô nương kiêu kì ngu ngốc, nói cảm giác này với sư phụ, sư phụ cười sờ sờ đầu nàng, “Con nào biết mùi đời cay đắng, trèo cao ngắm cảnh, vì họa thơ gieo vần mà bày đặt sầu bi.”

Bây giờ nhìn đôi bích nhân trước mắt, nỗi buồn man mác tịch mịch năm đó xuyên qua thời gian ập đến, rõ ràng không có gió, nhưng mắt nàng lại cay đến mức không mở ra được.

“Tham kiến Thái tử phi.” Chu Nhan lúng túng cực kỳ, muốn hành lễ lại bị Thái tử phi đỡ lấy.

“Cô nương không cần khách khí, điện hạ đều nói với ta, chuyến đi Lạc thành lần này còn có công lao của ngươi. Nếu không ngại, cô nương gọi ta một tiếng A Ninh là được.”

A Ninh…Thái tử phi, khuê danh là Thường An Ninh.

Mấy lần bắt mạch đầu tiên, Lý Thời đều đi cùng Thường An Ninh, thông thường đều là hai người cùng đến gặp Chu Nhan, có một ngày Chu Nhan viết xong phương thuốc, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Thời dưới ánh mặt trời dịu dàng đưa tay phủi bụi trên lông mày nàng ấy, nhẹ giọng nói, “Lem ra rồi.”

Nàng ấy tự nhiên tiến lên, nhắm mắt lại: “Bây giờ thì sao?”

Nghe nói, Thái tử mỗi ngày đều vẽ lông mày cho Thái tử phi.

Bọn họ tắm trong ánh sáng, như một bức tranh, mà nàng bị ánh sáng mặt trời tách ra ở trong bóng tối, rõ ràng chỉ cách một bước chân, nhưng lại cách nhau tận chân trời.

Nàng rốt cuộc cũng biết lúc Lý Thời yêu một nữ tử sẽ trông như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.