Thời tiết nắng trong lặng gió, vầng thái dương suốt một tháng trờỉ hiếm khi được nhìn thấy lười biếng rải ánh nắng mặt trời và sự ấm áp cho khoảnh sân trước.
Khuôn mặt Antony Toria tràn đầy vẻ chán nản đứng ở dưới phần mái nhà cong cong, vì vừa mới tiến hành phẫu thuật cắt bao quy đầu, tư thế đứng của cậu ta có đôi phần kỳ quặc trông rất buồn cười. Cậu ta bị Hayreddin... không, hiện giờ nên gọi một cách tôn trọng là thuyền trưởng gọi tới vườn Bách, mục đích là để chào hỏi tiền bối - Nick, Hải Yêu thực sự.
Quá trình từ bỏ thân phận sát thủ nương nhờ Sư Tử Đỏ cụ thể như thế nào, Antony thậm chí không muốn nhớ lại, vì mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hai chân run lẩy bẩy. Thủ đoạn lôi kéo người khác gia nhập đội thuyền của Hayreddin đã để lại ấn tượng sâu sắc không thể xóa mờ lên cả thể xác lẫn tinh thần Antony, vì thế khi thuyền trưởng sắp xếp cho Antony tới gặp người cậu ta không muốn nhìn thấy nhất, cậu ta lập tức tuân lệnh chạy vội tới đây.
Cánh cửa lớn dẫn vào bên trong phòng đã mở, có hai gã hầu cung kính chuyển một chiếc giường mềm có lưng tựa ra đặt ở nơi có ánh sáng mặt trời chiếu xuống trong hành lang rộng lớn, sau đó là một cái bàn chân ngắn và mấy chiếc kê chân phủ lông. Các cô hầu gái bày biện ấm nước, khăn, giá để bánh ngọt cao ba tầng cùng một bộ dụng cụ uống cà phê bằng bạc có kèm theo bếp lò nhỏ lên bàn, đổ nước, châm lửa. Tất cả mọi người đều hoàn thành công việc bản thân đã quá đỗi quen thuộc trong im lặng, sau đó cúi đầu lui ra rất nhanh.
Khi tất cả những vật dụng cho buổi trà chiều ở bên ngoài đã được bài trí xong xuôi, người đàn ông tóc đỏ mới ôm cô gái trẻ của hắn lên, ung dung đi từ trong phòng ra.
Cho dù nhìn thấy trên khuôn mặt của người đàn ông đó mang theo nụ cười thoải mái, Antony vẫn cảm thấy dạ dày thít chặt. Cậu ta vội vàng cúi đầu, dựa vào quy tắc trên thuyền thực hiện nghi thức chạm trán với Hayreddin: "Thuyền trưởng".
Hayreddin cười đáp: "Học rất nhanh, sao không chào hỏi với tiền bối của cậu đi?".
Antony ngẩng đầu lên, liếc nhìn người đang ở trong lòng hắn đầy phẫn uất. Nhiều năm không gặp, con người dường như không cố cách nào vượt qua được của năm đó, giờ ngay cả đi đường cũng phải có người ôm. Cảm giác mất mát cùng cực khiến Antony nảy sinh phẫn nộ như bị phản bội. Còn đối phương, cũng trả lại cho cậu ta cái nhìn ngập tràn sự thù địch.
"Đội trưởng…” Antony nghiến răng nghiến lợi gọi.
"Hừ! Đồ giả mạo!" Nick không mảy may có chút cảm kích, lè lè lưỡi với cậu ta.
"Cô! Đáng ghét...".
Hai đứa nhóc đối chọi gay gắt, dùng ánh mắt kẻ đâm người chém lẫn nhau, bầu không khí dường như đang bắn ra những tia lửa điện màu xanh kêu lách tách. Hayreddin nắm lấy má Nick nhéo nhéo vài cái: "Được rồi, không phải đã nói sẽ sống hòa bình với nhau sao?".
"Thuyền trưởng, tên giả mạo này bắt chước tôi!" Nick tố cáo trước tiên.
"Ai bắt chước cô?" Gân xanh của Antony gồ hẳn lên.
"Ai trả lời thì người đó bắt chước tôi!" Nick chỉ vào vũ khí của cậu ta nói: "Hai tay cầm dao găm là tiêu chuẩn trang bị của tôi từ tám trăm năm trước, xem ra cậu thật sự hâm mộ tôi".
"Cái này, cái này chỉ là trùng hợp mà thôi, ông đây còn lâu mới thèm hâm mộ cô!!" Antony lớn tiếng phủ nhận, nhưng khuôn mặt lại đỏ lựng lên. Kiểu ăn mặc gọn gàng ngắn vừa phải ôm lấy người, vỏ của hai con dao ngắn làm bằng da đan chéo ở sau lưng, cách đây rất nhiều năm trước khi đóng giả làm Hải Yêu, cậu ta đã bắt đầu bắt chước mọi thứ của nàng một cách vô thức. Chút toan tính cỏn con ấy bị vạch trần ngay tại trận, Antony vừa xấu hổ vừa bối rối, lại tiếp tục đấu võ mồm với Nick.
"Cậu bắt chước tôi!".
"Tôi không thèm!".
"Cậu có!".
"Không có!".
"Đủ rồi! Còn cãi nữa thì cả lũ sẽ ăn roi đấy!" Hayreddin gầm lên, hai tên nhóc con lập tức rụt cổ lại im bặt, nhưng miệng vẫn cứ phồng lên, hiển nhiên là không phục. Tình trạng thuê bừa lao động trẻ em chính là thế này đây, Hayreddin hít sâu một hơi, bắt đầu thấy hối hận vì quyết định của mình.
"Tôi sắp xếp cho hai người gặp mặt là muốn để Antony đóng giả Hải Yêu tốt hơn, chứ không phải để hai người đấu võ mồm!" Hắn dừng lại một lúc, cúi đầu nhìn khuôn mặt Nick, đoạn nói tiếp: "Chuyện này nội bộ thuyền viên đều biết cả, chỉ là ra vẻ cho người ngoài xem mà thôi, các anh em của em đều biết Hải Yêu thật sự đang ở bên cạnh tôi dưỡng thương, nghe lời, không được dỗi nữa".
Nick dụi đầu vào trước ngực hắn, giọng nói nghèn nghẹt phàn nàn: "Nhìn thằng nhãi kia là tôi thấy không thoải mái tí nào, ngoài việc có nhiều hơn một củ cải, hắn có điểm nào mạnh hơn tôi chứ?".
Antony nhìn dáng vẻ thân mật của Nick với Hayreddin, liền nhớ đến những mối quan hệ không rõ ràng của nàng với một loạt những ông chủ cũ, vẻ phẫn hận lập tức biến thành khinh thường. Cậu ta cười lạnh một tiếng, trăm câu vạn chữ không cần nói cũng hiểu.
Từ sau khi bị thương, Nick rất nhạy cảm với những ánh mắt coi thường của người khác, tưởng Antony đang cười nhạo mình tàn phế, sắc mặt nàng lập tức thay đổi. Một luồng sát ý lạnh toát táp thẳng vào mặt khiến Antony phải nín thở lùi lại một bước, phản xạ định sờ con dao găm.
"Xin lỗi cô ấy đi". Hayreddin lạnh lùng nói: "Nếu như cậu biết được vì sao cô ấy lại bị thương, cậu sẽ cảm thấy xấu hổ vì thái độ của mình".
"Tôi không..." Antony cắn môi, đè những lời sau đó lại trong bụng. Cậu ta hít sâu vài cái, dường như nhấn mạnh từng chữ:
"Tôi xin lỗi, xin hãy nói cho tôi biết làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ, đội trưởng Nick".
Đối thủ đã xuống nước chịu thua, đối đầu tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa, Nick trề môi, thì thà thì thầm những bí quyết quan trọng khi đảm nhận vị trí đội trưởng đội xung phong.
"Vấn đề ăn mặc thì gồm khăn buộc đầu và quần áo thủy thủ bình thường, không mặc những gì hở ngực. Thông thường những trận pháo kích với cự ly xa không phải việc của đội trưởng đội xung phong, lúc tiếp cận mạn thuyền của kẻ địch, tôi đeo lưỡi hái ở sau lưng đứng ở mũi thuyền. Thuyền chiến thì sẽ rắc rối hơn một chút, thường phải đánh lâu hơn; nếu là thuyền buôn, giương cờ đen và rút lưỡi hái ra là đa phần bọn họ đều đã sởn cả ra quần rồi. Những hoạt động khác chỉ cần im lặng lắng nghe là được, đánh đấm cụ thể thế nào thuyền trưởng đều nói với cậu cả rồi, cứ nghe theo ngài ấy sẽ ổn thôi. Thật ra tôi cảm thấy chúng rất đơn giản...".
Nick dừng lại một thoáng, nhìn Antony bằng ánh mắt nghi ngờ hỏi: "Nhưng cậu thật sự có bản lĩnh không đấy? Bình thường còn được, chứ ở trên chiến trường rồi, không bảo vệ được cho cậu đâu".
Antony đang định trả lời, Hayreddin đã tiếp lời trước: "Cậu không cần thấy áp lực, chuyện đóng giả chẳng qua là muốn tạo cho kẻ địch ảo giác Hải Yêu vẫn còn trên thuyền thôi, việc chiến đấu cụ thể sẽ có người khác phụ trách".
Antony siết chặt tay thành đấm, gật đầu với vẻ không cam tâm. Những vết chai sần trong lòng bàn tay đâm vào đầu ngón tay, cậu ta lấy những rèn luyện gian khổ suốt năm tháng đã qua ra thề, tự hạ quyết tâm không bao giờ làm một kẻ giả mạo trang trí.
Cậu thiếu niên sải những bước chân có đôi phần kỳ quặc khỏi sân vườn, Nick nhìn theo bóng lưng rời đi của cậu ta, ánh mắt mang theo vẻ buồn bã. Hayreddin rót cà phê vừa đun nóng ra tách, lại rắc thêm chút đường bột và đậu khấu lên trên lớp bọt rồi đưa cho nàng.
"Không phải tôi từng nói đây chỉ là tạm thời thôi sao?
Antony nhỏ hơn em vài tuổi nên vẫn khó phân biệt trai gái, qua một hai năm nữa, khung xương to ra cao lên, cổ họng vỡ tiếng, sẽ không còn thích hợp để đóng giả nữa".
Nick không nói gì, chỉ nhủ thầm trong lòng: "Qua một hai năm nữa, nói không chừng mọi người chỉ nhớ tới dáng vẻ của hắn, còn tôi lại biến thành kẻ giả mạo cũng nên".
Sự xuất hiện của Antony Toria đã khiến những thuyền viên phàn nàn hết lời ngay từ đầu. Hải Yêu đã để lại đủ loại truyền kỳ khiến tất cả đám hải tặc đều ôm thái độ nghi ngờ
Phạn Ca
đối với bất kỳ một ai sẽ tiếp nhận chức vụ đội trưởng đội xung phong. Đội trưởng Nick võ nghệ cao cường, tính cách trầm tĩnh lanh lùng, lại thêm tinh thần trượng nghĩa tỏa ra từ xương cốt quả thực là đàn ông trong mọi đàn ông (ấn tượng này đương nhiên có liên quan đến việc đám thuyền viên chưa từng nhìn thấy phương diện Nick phơi bụng chơi trò vô lại bao giờ). Một bình hoa giả mạo không đỡ nổi một đòn của thuyền trưởng, dựa vào đâu mà đòi chiếm vị trí của nàng?
Nhưng sau khi tiếng pháo nổ đầu tiên vang lên, hai con dao găm trên lưng cậu thiếu niên đã khiến tất cả mọi người phải há hốc mồm kinh ngạc.
Nhảy lên thuyền của kẻ địch xếp vị trí thứ hai, hiệu quả sát thương ba người, bản thân chỉ bị trầy da chút xíu.
Ngoài dự đoán của mọi người, Antony phát huy được bản lĩnh mà ngay cả những người bằng tuổi cũng hiếm có được, cho dù là thân thủ nhanh nhẹn hay dũng khí xung phong đều khiến người ta không thể khinh thường. Đám cướp biển chi có thể cảm khái anh hùng xuất thiếu niên, người lọt vào mắt xanh của thuyền trưởng, ắt cũng có chút tài năng.
"Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, Antony Toria không bao giờ là kẻ bắt chước vụng về kém cỏi, lúc mọi người quên cô, cũng chính là lúc tôi vượt qua được cô". Cậu thiếu niên nghĩ vậy nên lại càng ra sức quên mình xông lên phía trước.
Lúc Victor đến thăm bệnh, trên đầu gối của Nick đang đắp một chiếc chăn lông, buồn bã ngồi trong phòng chơi ném phi tiêu. Trường kỳ luyện tập giết thời gian đã khiến kỹ thuật của nàng trở nên vô cùng lão luyện, mỗi phi tiêu đều cắm vừa
chuẩn vừa sâu, thậm chí người hầu muốn rút chúng ra khôi tấm bia gỗ cũng phải tốn kha khá sức lực.
Victor mở miệng cằn nhằn: "Không phải tôi đã dặn cô ít chơi trò đó thôi sao, chỉ dùng mỗi cánh tay phải, luyện tập làu hai bên bả vai sẽ bị lệch, nhìn xấu chết đi được".
Nick chẳng thèm nhìn đến anh chàng bác sĩ, tiếp tục ngắm tâm bia: "Không quan trọng, dù sao tôi cũng không cần phải ra ngoài gặp ai nữa, đừng nói là bả vai, bớt đi một cánh tay thì đã làm sao chứ".
"Phập" một tiếng, một chiếc phi tiêu trúng ngay chính giữa hồng tâm.
"Mấy ngày rồi anh chăm chỉ chịu khó lắm mà, sao đột nhiên lại chịu rời khỏi phòng thí nghiệm thế?".
Victor không trả lời ngay câu hỏi của cô, nghiêng người nằm xuống, dựa vào chiếc giường mềm bên cạnh, sau đó sai người hầu chuẩn bị nước pha trà theo yêu cầu khắt khe và phức tạp của hắn.
"Kinh nguyệt tháng này của cô tới chưa?".
Nick dẩu môi lên đáp: "Hôm qua".
"Thời gian chuẩn nhỉ". Victor móc cây bút lông ngỗng từ trong túi, vạch xoẹt xoẹt mấy chữ vào cuốn sổ ghi chép: "Hai ngày nay có cảm giác không thoải mái như sốt, choáng váng hay tim đập nhanh không?".
"Không, nhưng cảm giác sốt, choáng váng, tim đập nhanh mà lại thoải mái thì không hề ít".
"Tôi không hỏi chuyện trên giường của cô! Con nhóc lưu manh khốn kiếp!" Mặt Victor xẹt nhanh qua một thoáng đỏ ửng vì xấu hổ, sau đó hậm hực lườm nàng một cái: "Câu nói đùa chết tiệt".
"Vậy thì nói chút chuyện không phải đùa nhé". Nick nói bằng giọng bình tĩnh đến mức không có sức sống: "Tôi không còn tiếp tục bị sốt nữa, ngoại trừ những lúc trái gió trở trời ra, cánh tay và chân đã không còn cảm giác đau, đâm chọc gì vào cũng như khúc gỗ thôi. Nếu giờ anh nói phải cưa đi, có lẽ tôi sẽ không cảm thấy tiếc nuối đâu".
Cây bút lông ngỗng của Victor khựng lại trên giấy một lát, không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn sau lớp gọng kính bằng bạc. Anh chàng bác sĩ cố chấp quay trở lại chủ đề ban đầu: "Cân nặng thì sao? Vượt qua định mức 15 pound chưa?".
"Vừa đạt chuẩn xong".
"Vậy là, cả hai yêu cầu đều đạt cả...".
"Giờ liệu thuyền trưởng có mong tôi bắt đầu sinh con cho ngài ấy không? Nghe nói tên Antony kia cũng có bản lĩnh lắm, xem ra... xem ra sau này...", phi tiêu trong hộp đã dùng hết, nhất thời cũng không có người hầu nào tới giúp Nick thu về, nàng nhìn cái hộp rỗng tuếch, ánh mắt như đống tro tàn sau khi đám than củi cháy hết:
"Sau này hên thuyền thật sự không còn việc cho tôi nữa rồi".
"Tôi luôn cho rằng cuộc đời của con người muốn tràn đầy sức sống thì cần phải có một đối thủ cạnh tranh trường kỳ đe dọa, cho dù chỉ là trong tượng tưởng thôi cũng được, điều này
crỉải Têu
lại một lần nữa được kiểm chứng trên chính người cô. Rất tốt cực kỳ tốt...".
Cứ như thể không nghe thấy những cảm xúc ẩn giấu bên trong lời nàng nói, Victor kéo một đường vòng cung tuyệt đẹp lên bảng chữ cái Latin cuối cùng trong cuốn sổ ghi chép, sau đó vứt giấy bút đì, thoải mái nối: "Có chuyện này tôi chưa nói với bất kỳ ai, đương nhiên trong cái “hất kỳ ai" này cũng bao gồm cả thuyền trưởng. Kinh nguyệt đều đặn, tăng thêm 15 poưnd chất béo dự trữ, sau khi đạt được cả hai điều kiện này, ngoài việc có thể sinh con ra, cô còn có một sự lựa chọn khác".
Lời nói bình thản của anh chàng bác sĩ giống như một liều thuốc cực mạnh, nháy mắt đã châm ngòi khiến máu ữong toàn bộ cơ thể Nick sôi lên.
"Lựa chọn đó là: Mạo hiểm làm một cuộc phẫu thuật ngoại khoa, khiến thân thể cô trở về nguyên dạng ban đầu".
Hayreddin nhìn thấy hai khuôn mặt với biểu cảm hoàn toàn khác nhau, phát hiện ra có chuyện gì đó rất quan họng mà trước đó hắn không hề biết.
Trong đó có một khuôn mặt tràn đầy vẻ hưng phấn và kích động cực độ trên từng tấc da thịt, hai má ửng đỏ, đôi mắt long lanh tựa như hai vì sao. Khuôn mặt kia, lại là vẻ bình tĩnh như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì tới mình.
"Thuyền trưởng, thuyền trưởng, thuyền trưởng! Victor nói, anh ấy vừa mới nói, nói rằng tôi có thể hồi phục sức khỏe! Ngài nghe thấy không thuyền trưởng? Anh ấy vừa mới nói đấy, nói rằng có thể phẫu thuật!!" Nick nói năng lộn xộn,
Phạn Ca
nếu như có thể đứng dậy được, nàng sẽ giống như một con heo rừng đang phấn khích khua khoắng chân cẳng khắp nơi.
Còn Victor lại không hé răng nói một câu nào, nhấc một tách trà lên.
Khóe miệng Hayreddin mang theo nụ cười, liếc nhìn Vlctor: "Tới Istanbul ba tháng, ngoài việc trêu chọc đám nhân sĩ tôn giáo ở khắp mọi nơi trong Học viện Y khoa, tôi chưa từng nghe cậu nhắc đến chuyện phẫu thuật gì đó, khả năng bảo mật rất tốt đấy".
"Vì tôi vẫn chưa thể xác định được chuyện phẫu thuật này có khả thi không, cho đến khi hoàn thành xong thí nghiệm trong ba tháng". Victor xòe hai tay ra, nói câu xin lỗi không chút thành ý: "Gây không ít phiền phức cho ngài rồi, thuyền trưởng".
Hayreddin còn chưa kịp trả lời, Nick đã không kìm được xen vào: "Ngài có tin được không? Bác sĩ dùng lợn và khỉ làm thí nghiệm đấy! Nói rằng thi thể người thì không nhìn thấy được quá trình xương cốt lành lại, nhưng nếu là động vật sống thì có thể quan sát được rõ hơn...".
"Đợi một lát, vật sống?" Hayreddin cắt ngang lời nàng, nghi ngờ liếc nhìn anh chàng bác sĩ: "Thông tin tôi nhận được là phòng thí nghiệm bị nổ rất nhiều lần, cậu còn mua rất nhiều động vật, vần vò suốt mấy ngày liền rồi vứt xác ra ngoài thành".
"Đương nhiên rồi, phẫu thuật là một công việc nguy hiểm, nên tôi không thể bắt đầu thử động dao từ chính cơ thể của con nhóc khốn kiếp kia. Còn về phần phát nổ, là do tôi thử
nghiệm một loại thuốc gây mê mới, loại hợp chất này thỉnh thoảng không được ổn định lắm". Victor bình tĩnh uống môt hớp trà.
Nhận ra chuyện này không phải tin tức gì tốt đẹp trong ngày, nụ cười trên khuôn mặt Hayreddin nhạt hẳn đi: "Dựa vào cách nói chuyện của cậu, có nghĩa là thí nghiệm đã thành công".
"Nếu cứ kéo dài thời gian, chỗ xương gãy sẽ biến dạng, huống hồ thời tiết này cũng vừa đẹp, sẽ không gây nhiễm trùng do nhiệt độ quá cao".
"Tôi muốn biết ca phẫu thuật kỳ quặc sử dụng loại thuốc mê gây nổ này rốt cuộc nắm chắc bao nhiêu phần thành công".
"Nói thế nào nhỉ, tỉ lệ phải nói là..Victor ngẩng đầu lên nhìn Hayreddin: "Tôi nắm chắc bảy phần rằng sau khi phẫu ệ thuật xong, cô ấy sẽ sống, tiếp đó nắm chắc ba phần sẽ hồi phục lại như cũ".
Nụ cười của Hayreddin hoàn toàn tắt lịm.
Nick nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi thái độ của thuyền trưởng, giọng nói lập tức thấp tám độ, ngập ngừng nói: "Tuy rằng có hơi mạo hiểm, nhưng tôi đã đạt đủ các điều kiện phẫu thuật rồi, nếu không may cũng chỉ bị cưa tay chân đi thôi, chẳng khác hiện tại là bao..
Hayreddin trầm giọng nói: "Chuyện đó để sau rồi nói, hiện giờ tôi cần phải nói chuyện riêng với bác sĩ một lát".
Phạn Ca
"Nhưng thuyền trưởng ơi...".
"Rabena, ôm cô ấy vào phòng ngủ đi, tìm một sợi dây trối lại trên giường, tôi không hy vọng có người còn chưa nằm thì đã bò đến nấp sau cánh cửa nghe lén".
Cô nàng nô lệ da đen cao lớn lập tức chấp hành mệnh lệnh, bế Nick vẻ mặt đầy nghi ngờ đi, vừa bước về phía phòng ngủ, vừa thì thầm nói:
"Đi thôi phu nhân, đàn ông bọn họ nói chuyện, chúng ta không nên nghe..
Hayreddin đóng cánh cửa lại cái rầm, phòng sinh hoạt chi còn lại người.
"Bây giờ là thời gian của người lớn hả?" Victor đặt chén trà xuống, khuôn mặt mỉm cười ung dung.
"Cậu nên giải thích hợp lý vào cho tôi", sắc mặt Hayreddin âm u sầm sì, giọng nói cực kỳ không vui: "Chi nắm chắc có ba phần, mà cậu đã trực tiếp nói với cô ấy! Nhìn dáng vẻ vui mừng của cô ấy đi, bên trong cái hộp sọ đó có chút gì gọi là lý trí không? Cô ấy tưởng rằng chỉ cần cầm dao rạch một đường chảy tí máu là đã có thể phục hồi linh hoạt giống như con khỉ kia!".
"Bất kể Nick có đủ trí thông minh để lý giải hay không, tôi đã nói tỉ lệ thất bại với cô ấy rồi, còn về phần có muốn mạo hiểm phẫu thuật hay không, quyền lựa chọn thuộc về cô ấy". Victor bình tĩnh nói: "Việc cho người giả mạo Hải Yêu thay thế vị trí của cô ấy, lấy đi tiền lương và căn phòng đơn của cô ấy, tôi đều không có ý kiến. Vì những vật ngoài thân ấy đều là của
ngài cho, thu lại rồi cho người khác cũng là quyền của ngài. Nhưng thân thể là thuộc về Nick, cô ấy có quyền đưa ra quyết định cho cuộc sống của mình".
"Đưa ra quyết định cho cuộc sống của mình? Cậu không nhìn thấy khuôn mặt chỉ biết ngây ra vì sưng sướng đó à?" Hayreddin hung dữ trừng mắt nhìn Victor, mái tóc đỏ rực dường như đang xù hẳn lên, giống hệt một con sư tử nóng nảy.
"Cô ấy là một đứa trẻ! Căn bản không nghĩ đến hậu quả của việc đưa ra những lựa chọn bừa bãi - chính là cái chết".
"Cô ấy không còn là một đứa trẻ lâu rồi!".
Victor đứng phắt dậy, thậm chí lia hết số giấy bút xuống đất. Đối mặt với cơn giận dữ của Hayreddin, giọng nói của anh ta cũng trở nên gay gắt hơn: "Trước giờ ngài chưa từng coi Nick là một đứa trẻ, cô ấy là thuộc hạ của ngài, tình nhân của ngài, nhưng ngài đã bao giờ nghĩ đến chuyện, mỗi lần cô ấy bị ệ thương đều là vì phục tùng mệnh lệnh của ngài nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng chưa!".
Lời lẽ đanh thép ngữ điệu hùng hồn khiến căn phòng chìm vào im lặng, rồi không khí đậm đặc mùi thuốc súng đến độ có cảm tưởng như hễ chạm vào là phát nổ đột nhiên thay đổi.
Lồng ngực Hayreddin gấp gáp phập phồng, bàn tay siết chặt lại thành đấm dường như muốn vặn đầu Victor ra. Vai của anh chàng bác sĩ run lên vì căng thẳng và kích động, anh ta vẫn không thích ứng được với kiểu đối kháng trực tiếp mặt đối mặt, đặc biệt là khi đối phương là một người đàn ông lực lưỡng đang trong tình trạng tràn đầy lửa giận thế này. Nhưng
Phạn Ca
dần dần, Hayreddin kìm nén cảm xúc nóng nảy của mình xuống, đáy mắt toát lên vẻ hối hận.
"Đúng vậy, những gì cậu nói không sai, tất cả đều do tôi... là tôi đưa cô ấy lên con thuyền nhất định sẽ chìm đó".
"Không phải tôi trách móc gì ngài...". Cánh môi Victor mấp máy, cố gắng tìm một cách nói thích hợp: "Đó đều là sự lựa chọn của bản thân Nick, không phải sao? Cô ấy chọn lên thuyền làm một kẻ lưu vong, chọn phục tùng mệnh lệnh, chọn trở thành tình nhân của ngài, cũng không nửa lời oán hận việc gánh chịu đủ mọi hậu quả. Nick đã dùng cách thức của người trưởng thành để đối xử với bản thân minh từ lâu rồi!".
"Nhưng rõ ràng cậu biết bất luận tỉ lệ thất bại lớn đến đâu, cô ấy đều sẽ chọn việc phẫu thuật! Đây không phải là chọn một trong hai, Nick sẽ không thể từ chối hy vọng được hồi phục sức khỏe, cho dù đó chỉ là một tia hy vọng mong manh như ánh sáng đom đóm... tôi đã từng đưa cô ấy đến chỗ mạo hiểm, lần này không thể nhìn cô ấy bước chân vào chỗ chết được!".
Victor bồn chồn đi đi lại lại trong căn phòng, qua một lúc lâu sau mới nói:
"Bệnh nhân là một đám tiểu quỷ không biết tốt xấu nghi thần nghi ma, tôi an ủi vỗ về bọn họ, lừa gạt bọn họ, dọa dẫm bọn họ, dùng những viên thuốc làm từ bột mì dỗ dành bọn họ. Nhưng đến thời khắc liên quan đến sống chết, tôi nhất định phải nói ra sự thật để bọn họ tự mình quyết định".
Hắn dừng bước chân lại, nói ra một sự thực: "Lẽ nào năm đó ngài không làm như vậy sao? Ilyas, cậu ấy khẩn xin được
chết ngay lập tức, chính ngài đã tự tay giúp em trai mình đư bình yên còn gì!".
Hayreddin ngẩng phắt đầu lẽn, đoạn trí nhớ đau đớn ấ đột nhiên bị đánh thức khiến cho đôi mắt màu lam tràn đầy tơ máu: "Lúc đố Ilyas đã không thể cứu được nữa rồi! Chú ấy gần như đã bị nổ thành hai mảnh!".
"Nhưng ngài biết rõ rằng, tôi có thể kéo dài mạng sống cho cậu ấy thêm hai ngày nữa!".
"Đố chỉ là vô duyên vô cớ kéo dài thêm đau đớn mà thôi! Nick không giống vậy, hiện giờ cô ấy vẫn có thể ăn uống chơi đùa được, vẫn có thể nói được cười được, cẩn thận chăm sóc thì có khác gì người bình thường đâu?".
"Nhưng cô ấy không phải người bình thường! Cô ấy là Hải Yêu! Ngài đã từng nuôi đại bàng trong lồng vàng bao giờ chưa? Cho dù vết thương da thịt không biến chuyển xấu, tính thần cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ héo úa mất thôi!".
"Tôi biết! Tôi biết chứ!!" Hayreddin đấm mạnh lên tay vịn của chiếc ghế dựa, mảnh gỗ bay ra bắn lên tường: "Nhưng so với việc lập tức đưa đến chỗ chết, chí ít tôi muốn cô ấy được sống thêm quãng thời gian hai ba năm tốt đẹp nữa! Cô ấy còn nhỏ như vậy, luôn phải chịu khổ sở, chưa từng được nhìn thấy gì...".
Thần sắc anh chàng bác sĩ ảm đạm hẳn đi, ngậm chặt miệng. Xét từ khía cạnh tâm lý mà nói, phẫu thuật thất bại giống như một đòn giáng nặng nề không sao kể hết.
Hồi lâu sau, anh ta mới thấp giọng nói: "Tôi biết vì sao ngài không muốn có con, vì những đứa trẻ ngài nuôi lớn từng người từng người một đều chết trước mặt ngài, nên ngài càng không thể chấp nhận để Nick mạo hiểm, ngài hy vọng cô ấy mãi mãi vui vẻ tự do tự tại, không phải lo chuyện cơm áo. Nhưng cô ấy không phải là đứa trẻ của ngài, cô ấy là chính cô ấy, luôn luôn là như vậy".
Victor sửa sang lại vẻ bề ngoài, nhặt đống giấy bút lúc vừa nãy không cẩn thận lia xuống đất lên nhét vào trong túi, kẹp dưới nách.
"Tôi sẽ nói tường tận quá trình phẫu thuật và mức độ nguy hiểm của nó cho cô ấy nghe, lần này, ngài hãy để Nick tự mình lựa chọn đi!".