“Ta họ Mộ.” Hắn nắm lấy tay nàng, chấm nước, viết một chữ lên mặt đất, từng nét từng nét.
“Tên là Thiên Sơn.”
Nàng quay đầu nhìn hắn, mày kiếm hơi cong, tinh mục lưu luyến, đáy mắt là vạn loại nhu tình. Cái này gọi là trời trong không sao, hốt nhiên thất sắc.
Mộ Thiên Sơn.
Phu quân của nàng, Mộ Thiên Sơn.
Tuy nàng được “Bệ hạ” thả ra, nhưng làm sao cũng không tìm được tộc đàn, đành phải ngày qua ngày du đãng nhân gian. Thật lâu sau đó, nàng lẻn vào một căn đại viện ăn vụng, trong nội viện còn có viện tử, ngoài viện còn có gia phó thì thầm.
Đại thiếu gia phạm tội, đại thiếu gia không nghe lời, đại thiếu gia bị giam lại vài ngày không ăn cơm, đại thiếu gia….
Nàng lặng lẽ bay vào đình viện, nhưng “cạch” một tiếng, cửa sổ sau lưng được mở ra. Nàng sững người đứng nguyên tại chỗ, lại nghe người sau lưng nói: “Hửm?”
“Chim nhạn?”
Lúc này nàng mới nhớ, mình đang dùng bản thể, không phải hình người.
Nàng xoay người lại, bỗng nhiên sững sờ.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy hồn phách nào đẹp như vậy.
Bao la như đại dương mênh mông, lại trong vắt như suối nước.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, im lặng một lát, rồi thình lình đưa tay ra.
Trong lòng bàn tay là hai miếng bánh ngọt.
Hắn dịu dàng hỏi: “Ăn không?”
Âm giọng khàn khàn, nhưng lại dễ nghe đến bất ngờ.
Nàng chợt nhớ tới lời mẫu thân nói, không phải tộc Hồn nhạn, thì không thể tin.
Không thể tin.
Lời mẫu thân quanh quẩn không dứt, nhưng nàng vẫn bước lên, ngậm miếng điểm tâm.
Luân hãm bước đầu tiên, cũng là bước vào vũng bùn. Rồi từng bước một sau đó, là vạn kiếp bất phục.
Ngày ngày nàng đi tìm hắn, ngày ngày ăn chùa uống chùa.
Hắn ở trong căn phòng nhỏ ấy, trông bên cửa sổ, nhìn khung cảnh nhỏ hẹp bên ngoài. Hắn có một đôi mắt vô cùng đẹp, dáng người đẹp cực kỳ, nhưng hắn hiếm khi cười, cũng chẳng ai đến tìm hắn.
Chỉ khi thấy nàng, hắn sẽ mỉm cười đôi chút, sẽ đưa tay sờ đầu nàng, rồi ngồi đó mấy canh giờ, không nói một lời.
Nàng ở cùng hắn, đầu tiên là một nén nhang, một bữa cơm, dần dần đến mấy canh giờ, mấy ngày. Rồi dần dần, nàng thậm chí từ bỏ việc tìm kiếm tộc đàn, chỉ ở lại với hắn.
Mà nàng bất lực, chỉ có thể bay vòng quanh cửa sổ. Hắn không chịu ăn gì, nàng đành ngậm thức ăn dỗ hắn, la lối khóc lóc om sòm chơi xấu, hắn mới chịu ăn hai miếng.
Hắn càng ngày càng yếu, nàng trốn ở bên ngoài, thấy có người tới, rồi tức giận bỏ đi.
Dường như bọn họ nói gì đó, rồi hắn lại bắt đầu viết chữ không ngừng, những dòng chữ giống nhau viết đầy trang giấy, không viết được trên giấy thì viết lên tường, không viết lên tường thì viết trên giường.
Có thị vệ đi tới đè hắn, cạy miệng đổ sâm, nhưng khi thấy những chữ này thì bị dọa đến run tay, hất tung cái bát.
Canh sâm tung tóe trên đất, hòa với tiếng cười man dại của hắn.
Về sau có nhiều người đến lau sạch chữ, mắt hắn khinh miệt, lại viết đầy lên tường.
Bọn họ lau một lần, hắn viết một lần. Bọn họ bẻ gãy bút, đổ mực của hắn, hắn sẽ cắn tay mình, lấy máu viết.
Rốt cuộc nàng không nhìn được nữa, hiện thân, giữ chặt hắn: “Đừng viết nữa!”
Hắn sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng.
Sắc môi người ấy trắng bệch, da như sương tuyết. Nàng thấp giọng nói: “Đừng viết nữa, ta là Nhạn yêu — Ta —-”
“Ta đưa ngươi đi.”
“Không phải ngươi vẫn luôn vẽ Tái Bắc sao?” Nàng nói: “Ngươi muốn đi nơi đó phải không?”
“Ta đưa ngươi đi.”
Hắn thấp giọng cười, chỉ chân. Lúc này nàng mới giật mình, chân hắn bị trói bởi những sợi xích nặng nề, đuôi dây xích còn được đóng chặt vào tường.
“Mộ mỗ đa tạ cô nương.”
Tạ?
Không, nàng không cần tạ.
Nàng chỉ muốn dẫn hắn đi.
Nàng chỉ hận mình nhỏ tuổi, ngoại trừ miễn cưỡng hóa thân thành người, thì một sợi dây xích cũng không bổ được.
Vận mệnh là vậy, nhưng nàng vẫn cứ không tin.
Nàng cầu hắn ngoan ngoãn ăn cơm, nàng trộm trong kho củi một cây đao, không quản ngày đêm chém xích. Xích không đứt, nàng lại đi đập tường.
Dưới cán đao, hổ khẩu của nàng bị chấn đến chảy máu, mắt thấy sợi xích bắt đầu buông lỏng, thì thủ vệ đã nhanh chóng phát hiện vết tích trên tường, cho người tới gia cố lại xiềng xích, tăng cường cảnh giác.
Nàng gấp đến khóc.
Cuối cùng, hắn thở dài: “Cô nương, ngươi nhất định phải cứu Mộ mỗ sao?”
Nàng kinh ngạc: “Ta, không phải ta muốn cứu ngươi, chỉ là —”
“Chỉ là ta muốn đưa ngươi đi. Ta biết, bị nhốt trong lồng sẽ khó chịu thế nào.”
Hắn ngồi đó: “Trong lồng?”
Hắn nhìn căn phòng một vòng, lộn xộn khắp nơi, vết mực loang lổ. Máu rửa không sạch, thấm vào trong đất. Hắn cũng đã lâu ngày chưa tắm rửa, cả người bẩn thỉu hôi hám.
“Thương sinh quỷ thần.” Hắn nhìn chằm chằm chữ trên tường: “Cái nào không ở trong lồng?”
Nàng khó hiểu: “Vậy thì đi ra chẳng phải được rồi sao?
Nghe vậy, hắn bình tĩnh nhìn nàng: “Nếu là tâm lồng thì sao?”
Nàng vẫn khó hiểu: “Vậy, vậy thì dùng tâm?”
Lòng nàng gấp gáp, nhưng nghĩ kiểu nào cũng không ra manh mối, không nhịn được hét lên: “Ngươi rời khỏi cái lồng này đã rồi nói.”
“Người không chịu đi, lại còn nói lồng này lồng nọ. Vậy, vậy thì tới năm nào mới ra ngoài được?”
“Ngươi nói ngươi muốn về Tái Bắc, vậy thì ngươi đi thôi!”
Hắn lại sững sờ, bỗng dưng nhìn nàng chăm chú.
“Ngươi thật sự đưa ta đi Tái Bắc?”
“Thật.”
“Vậy được.” Hắn nói: “Một lời đã định.”
“Đưa thanh đao kia đây.”
Nàng không rõ lắm, đưa đao cho hắn, vì bây giờ hắn đang yếu, nàng chỉ sợ hắn bị thương, còn cố y đưa cán cho hắn lưỡi dao hướng về mình.
Sau này ngẫm lại, nàng chỉ có thể nói một câu.
Mộ Tuyết, sao ngươi có thể ngu như vậy.
Sao có thể ngu như vậy.
Hắn nhận đao, vung tay chém xuống, hai chân đứt đoạn, kèm theo tiếng xiềng xích nện xuống thật mạnh.
Trong thoáng chốc máu tươi trào ra, nàng tái cả mặt.
Máu chảy đầm đìa, mùi tanh đầy mũi.
Hắn túm chặt nàng: “Mang ta đi Tái Bắc! Dù ta có chết, cũng không phải chết ở nơi này.”
Mọi chuyện tiếp đó đều chìm trong mơ hồ, tựa như một mộng cảnh hư vô.
Nàng cõng hắn lảo đảo lao ra cửa, vỗ cánh bay lên.
Nha hoàn, sai vặt, hộ vệ.
Tiếng hét nổi lên bốn phía: “Yêu quái!”
“Yêu quái ăn thịt người!”
“Mau cứu người!”
Ánh lửa, tên bay, lồng người. Nàng cõng hắn lao thẳng một đường đến vòm trời mênh mông. Hắn nằm trên vai nàng, máu tươi chảy trượt theo lông chim, nhỏ xuống đại địa tịch liêu.
Hắn thấp giọng cười, nhiệt khí quẩn quanh bên tai nàng: “Thật đẹp.”
“Vạn dặm giang sơn này, thật đẹp.”
Nàng cõng hắn bay một ngày một đêm, rốt cuộc cũng thấy một nơi cát vàng đầy trời, núi non trùng điệp.
Nàng hạ xuống đất, vô cùng mệt mỏi, lại vui vẻ hỏi hắn: “Ngươi nhìn xem, đây có phải là Tái Bắc không?”
Hắn không trả lời.
Lúc đầu nàng còn bối rối, sau đó thì hốt hoảng: “Ài, ngươi nói gì đi.”
“Ngươi nói chuyện nào.”
Hắn ngã trên đất, hai chân vô cùng thê thảm, đôi mắt nhắm chặt, môi chẳng chút màu máu. Nàng đẩy hắn, hắn không động đậy, cả người lạnh buốt.
“Tỉnh dậy!” Nàng nằm bò trên người hắn, ý định sưởi ấm: “Mau tỉnh dậy!”
Nắng gắt, cát vàng, bốc mùi hôi tanh.
Hơi nóng bốc lên, nhưng làm thế nào nàng cũng không sưởi ấm cho hắn được. Dần dần, nàng cũng không thể chịu nổi, hai mắt tối đen, ngã xuống cạnh hắn.
Cuối cùng, nàng chỉ kịp nghe: “Phía trước có một người một yêu, ngài xem —”
“Sao chân lại thành thế này?”
Nàng cố gắng mở mắt, chỉ thấy một bóng người: “Cho ít thuốc trị đi, đưa vào khách điếm kia.”
Sau đó, không còn sau đó nữa.
Tỉnh lại trong khách điếm Hoàng Tuyền, thiếu ma tu một ân.
Tuy hai chân hắn không còn, nhưng vẫn giữ được mệnh. Nàng dẫn hắn rời đi, trời nam đất bắc song phi khách, nhìn mưa bụi Giang Nam, xem dê bò Tái Bắc.
Quá khứ phủ bụi theo tháng năm, không nhắc một lời. Nhưng ngẫu nhiên hắn sẽ xuất thần suy nghĩ, thỉnh thoảng vẫn sẽ nói: “Thiên Sơn Vạn Thủy Cố Triều Ca.”
Nhưng phần lớn thời gian hắn sẽ cười, sẽ chơi cùng nàng.
Nàng vươn hai cánh, dìu hắn lên ngựa; hắn ngồi trên vách núi, chải tóc cho nàng. Nhưng dù búi tóc kiểu gì, hắn cũng sẽ buộc một sợi tơ hồng lên trên, dây là hắn tự tay nhuộm bằng màu hoa, hơi chút loang lổ nhưng cũng rất đẹp.
Mỗi một dây hắn đều sẽ làm kết, hắn gọi đó là song thập kết.
Hắn thấp giọng nói: “Nhận ân một giọt, trả ân một dòng. A Tuyết, ngươi đã cứu ta, ta sẽ báo đáp ngươi.”
Nàng đĩnh đạc nói: “Không cần, hai ta còn nói ân nghĩa gì chứ —-”
“Ta hứa cho nàng, được không?” (许: bằng lòng, hứa, hẹn, hứa gả. Cũng có thể hiểu ta gả cho nàng, được không?)
Trong thoáng chốc nở gan nở ruột, vui vẻ nhướng mày.
Nàng còn chưa nghe hết câu đã bật thốt lên: “Được!”
Được, đương nhiên là được.
Được —
Đương nhiên, được —
“A —–” Mộ Tuyết hét lên, yêu lực tán loạn.
Tử Hàm hận không thể đập chết Cố Thanh Miên: “Bây giờ phải làm sao?”
Cố Thanh Miên: “Biết rõ tình huống phu quân của nàng, xem có thể khuyên nàng không.”
“Ngươi có chắc không?”
“Không chắc.”
Mắt Tử Hàm giật tưng bừng, chỉ thiếu điều ném Cố Thanh Miên ra ngoài.
Hắn phất tay áo, ánh xanh rung mạnh, trấn trụ ma khí.
“Như tiền bối đã nói, tâm ma ngoan cố, nhập ma là không thể tránh khỏi.” Cố Thanh Miên lên tiếng: “Ta chỉ có thể thử đánh cược, xem có giữ được mạng nàng không.”
“Ngươi phải biết, ý chết của nàng là do tâm ma mà ra.” Tử Hàm nói: “Hai cái này tương sinh làm bạn, đã thành tử cục.”
“Thế nhưng tiền bối, tiên ma nhất niệm.” Cố Thanh Miên rũ mắt. “Hai chữ ái tình vốn là điều đẹp đẽ nhất thế gian, mà còn có thể trở thành tâm ma, vậy tâm ma vốn sẽ là điều tồi tệ đau đớn nhất, thì cũng có thể trở thành con đường đúng.”