Tiếng sấm vang rền, nhưng lại không thấy một giọt mưa nào.
Chẳng đợi Trình Chu do dự, Tử Hàm đã tiến thêm một bước. Huyễn cảnh trong tâm ma như điên đảo đất trời, nhân quả biến hóa, nhưng kính vạn hoa không ngừng xoay tròn.
Cảnh vật, tiếng người.
Triều đình, cung điện.
Gạch xanh, mái ngói.
Tường son nguy nga tráng lệ, hành lang chín khúc uốn quanh, trên hành lang là những chiếc đèn lồng cong cong uốn lượn.
Có tiếng cười nơi xa, văng vẳng văng vẳng.
Tiếng cười vang lên như một làn sóng, ngọt ngào, ngất ngây, như một đường sương được nắm lấy, gió thoi đưa, rì rầm xua vào bờ dính đầy người đầy đất.
Hoa mọc rải rác thành từng chùm màu đỏ, cánh én thành đôi, cây trĩu một màu xanh mướt.
Đêm cũng như ngày, nước ánh trong veo. Sóng nước lấp lánh, tô điểm bóng dáng phi tần. Quạt nhỏ phất phơ, cười cười nói nói. Trên mặt ao ánh đèn như lửa, tóc mai như mây, người hoa rợp bóng.
Cung nhân lần lượt đến đi, dáng người như liễu, mi thanh mục tú. Thi thoảng có tì nữ ngẩng đầu lên nhìn, cũng là áo xuân mỏng manh, mặt phấn hoa đào.
Tay bọn họ cầm hộp thức ăn, đủ loại kiểu dáng. Khắc rồng khắc phượng, khắc sen nở lả lướt, khắc núi xa cao điện… Trong hộp là bánh ngọt, là món ngon, là bánh đường khay ngọc, tựa như rồng bay tận trời; mảnh liễu khẽ khép, vẽ lại thiên tiên trên chín tầng mây; thịt mịn cắt miếng, họa những thụy thú cát tường…
Đồ vặt, hoa quả, rau tươi, canh nóng, thịt cá… Mùi thơm bốn phía, dao pháp hoa mỹ, thấm nước chảy mỡ… Xắt từng miếng từng miếng, không thấy điểm cùng.
Trên bàn rượu đều là quan lớn hiển hách, tay cầm rượu, bình vàng, bình bạc, bình ngọc, hương rượu thịnh thuần. Có mỹ nhân nhận lấy, đút người kề bên. Mười ngón thuôn thuôn, nhất thời chẳng biết là tay như ngọc, hay là ngọc như tay. Ánh trăng như luyện, không phân rõ là ánh trăng như bạc, hay là bạc như trăng.
Kiều thanh, mật ngữ, lời thơm, xen lẫn với hương hoa tươi mát. Gió ấm lòng người, không say không nghỉ.
“Bệ hạ —”
“Bệ hạ —”
Họ vào đây lâu vậy rồi giờ mới xem như là được thấy Nam Cố xa hoa mê mị.
Tiếng ca, tiếng cười, tiếng nhạc, âm vang bất tận.
Không biết tiếng chuông bạc giòn tan nơi nào, kèm theo đó là tơ lụa bay múa. Sênh ca, tiếng chân, nến cháy.
Trình Chu ngó quanh một vòng, sợ hãi cảm thán liên tục. Tử Hàm là yêu, ngược lại không quan tâm người khác hưởng lạc thế nào, chỉ nghĩ đến việc tìm Cố Triều Ca.
Bỗng chốc đèn hoa vỡ tung. Tiếng nhạc vang cao đến tận trời cao. Gió thổi mây bay, vũ cơ trong đình phất phơ tay áo.
Phồn hoa, môi đỏ, mùi son phấn.
Váy hoa, tay áo, vòng eo đong đưa.
Đi đến khúc cua, thốt nhiên nghe coong một tiếng.
Khúc ngừng, điệu ngưng bặt.
Vũ cơ hai bên khom lưng, nâng một người chính giữa. Mỹ nhân ấy cầm quạt, nửa hở nửa che. Quả nhiên sóng mắt như nước eo như liễu, môi đỏ như hoa mặt như phấn.
Người bốn phía đều tán thưởng, Tử Hàm lại sững sờ. Mắt hắn dời khỏi mặt vũ cơ, ngước lên.
Phía sau ấy —-
Đêm đen thăm thẳm, ánh trăng bàng bạc.
Hoa phục, ngọc diện, trên quần áo là hoa văn đỏ lửa.
Người nọ ngồi giữa đêm thâu, ngồi trong điệu nhạc, ngồi giữa muôn vàn phồn hoa. Không biết người bên cạnh nói gì mà y hơi nhíu mày, ngón tay thon dài cầm chén, lắc nhẹ, một ít rượu vẩy ra.
Cố Triều Ca.
Hắn chưa từng thấy dáng vẻ y lớn lên, nhưng một khắc này, hắn cảm thấy y hẳn là Cố Triều Ca.
Tử Hàm đi hai bước, băng qua đám đông, xuyên qua những vũ cơ đang nhảy múa, đi đến cạnh Cố Triều Ca.
Người kế bên y nhỏ giọng nói: “Phải nói, nàng giống Quý phi năm ấy đến mấy phần.”
“Còn không phải à, Vương đại nhân bỏ biết bao công sức.”
Cố Triều Ca không nói một lời.
Y chống đầu, nhìn Hoàng đế vui tươi hớn hở đi xuống bế vũ cơ lên. Những người xung quanh vẻ mặt vẫn thế, đen tối giữa choáng ngợp vàng son.
Cố Triều Ca ngửa cổ, uống một ly rượu. Nước da y lạnh lẽo, tựa gần như trăng, càng làm nổi bật những hoa văn như lửa, như pháo đỏ nở bừng. Mắt y không giống Hoàng đế, cũng không giống Thái tử, mà giống mẫu phi đã mất của y. Không phải mắt phượng, cũng chẳng phải mắt hạnh, mà là pha lẫn giữa cả hai. Những lúc đôi mi nửa khép, trông đẹp đẽ đến vô cùng.
“Phải rồi, Nhị điện hạ.” Người bên cạnh cười nói: “Sao Thái tử điện hạ lại ngồi xa thế? Ngày vui thế này, cười cũng không cười?”
Cố Triều Ca nhíu mày, không muốn nhiều lời: “Có liên quan gì tới ngươi.”
Đối phương sặc sụa, nghẹn họng không nói.
Cố Triều Ca đứng dậy, ném chén rượu qua một bên. Ngọc rơi xuống đất, vỡ vụn, chìm đắm trong tiếng hát tiếng ca.
Bên cạnh có cung nhân tiến lên dọn dẹp mảnh vỡ. Y cũng chẳng thèm nhìn, rời khỏi ghế. Người phía sau vẫn cười cười, quay đầu nói chuyện với những người khác.
Mà bên này, Cố Triều Ca đuổi cung nhân đi, vừa rời khỏi chốn ca múa thì gặp Mộ Thiên Sơn. Mộ trưởng công tử vẫn cao, vẫn đen. Mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng bất phàm.
“Sao lại ra đây?”
Cố Triều Ca thấy hắn, rõ ràng hơi sững sờ đôi chút, rồi đáp: “Ở trong đấy thật chán.”
Y bước đến hồ nước, tay chống đất, ngồi xuống.
Mộ Thiên Sơn đứng sau lưng y, cười nói: “Nhớ năm đó, lần đầu gặp ngươi là ở đây.”
“Đúng vậy.” Cố Triều Ca đáp, “Ngươi còn cứu ta.”
Nơi xa vừa múa vừa hát, nơi đây ếch kêu râm ran. Thiên địa rộng lớn, lại chẳng có nơi nào yên tĩnh.
Cố Triều Ca: “Nhắc lại những điều này cũng vô dụng, ta không giúp được ngươi.”
Mộ Thiên Sơn dừng lại, rồi nói: “Triều Ca yêu dấu ơi, Thái tử thương ngươi nhất, ngươi nói với Thái tử — cứ nói quân lương báo nguy, nếu còn tiếp tục tướng sĩ cơm ăn không đủ no, biên cảnh sẽ không chịu được….”
“Nói thế nào?” Cố Triều Ca ngắt lời hắn, bực bội nói, “Hoàng huynh ta còn kêu ta nói —-”
Cố Triều Ca dừng lại, chẳng muốn nhiều lời, Mộ Thiên Sơn theo sát: “Thái tử bảo ngươi nói gì? Có phải cầu Hoàng thượng?”
“Có phải nói cực kỳ hiếu chiến, có phải nói giải trừ quân bị*, giảm thuế? Lấy quân lương tiếp tế nạn dân?” (*cắt giảm nhân lực, vật lực)
Cố Triều Ca: “Ta không biết.”
Mộ Thiên Sơn nóng nảy: “Có phải không? Ta vừa về đã nghe nói — Bá tánh không có cơm ăn, hắn liền trừ quân lương? Sao vậy được, tướng sĩ không phải bá tánh? Tướng sĩ không biết đói?”
“Cho nên trong triều mới có người kêu giải trừ quân bị.”
“Đệt ấy! Giải trừ quân bị? Giải trừ quân bị rồi Bắc Địch còn không sang bưng?” Mộ Thiên Sơn điên tiết, “Hắn có biết mấy tên mọi rợ kia không dẹp sẽ ngứa đòn? Hắn có biết mỗi năm chết bao nhiêu người không? Cắt rồi ai đánh trận? Ngươi, hay hắn, mẹ sao —”
Hắn còn chưa mắng xong đã bị Cố Triều Ca đấm một cú vào bụng. Cực kỳ dùng sức, xuýt chút hắn nôn cả ra. Cũng may Mộ Thiên Sơn lăn lê trên chiến trường, phản ứng nhanh nhạy, nhanh chóng đưa tay ra đỡ được đòn thứ hai của Cố Triều Ca.
Cố Triều Ca thuận thế tới gần, cười lạnh: “Một, ăn nói tôn trọng chút. Hai, ngươi nên phân rõ đâu là yêu thương đâu là thực quyền.”
“Phụ thân ngươi với hoàng huynh ta tranh chấp lâu nay chưa giải quyết. Thì sao có thể định hướng triều đình chỉ bằng vài câu nói?”
Mộ Thiên Sơn chỉ nghe câu đầu tiên đã đột ngột đỏ mặt: “Không phải, ta không có ý xúc phạm ai — Chỉ là ta ngây ngốc ở biên cương hơi lâu nên, có chút, có chút —
Bỗng nhiên nơi xa có tiếng hét vang trời.
Sau đó là hết tiếng này đến tiếng khác.
Cả hai sững sờ, quay đầu chạy. Mới đến gần đã nghe có người hô: “Có thích khách! Thích khách!”
Trong đình đại loạn, trong không khí còn lượn lờ mùi máu. Khay ngọc rơi xuống đất, món ngon vươn bùn.
Tử Hàm theo tới thì nghe Trình Chu nói: “Tiền bối ngươi đi đâu vậy, nơi này có cung nữ hạ độc.”
Hắn chỉ vào một tên thần tử đã ngã nhào, thần chí không rõ, đang bò trên đất: “Cũng không biết thành công thế nào, độc được mấy người nhưng độc không nặng, chẳng có việc gì lớn —-”
“Á!”
Tiếng hét vang lên liên tục.
Trình Chu bổ sung: “Sau đó thì có cung nhân đột nhiên bắt đầu đánh người tứ tung. Đám này say ngất, vậy mà thật sự đánh chết mấy người.”
Mộ Thiên Sơn giẫm chân, phóng lên bẻ một cành cây, hất văng một tên cung nhân cầm đồ sứ đập tới. Nhánh cây đâm thẳng, thọc xuyên kẻ đó. Tên cung nhân che cổ, lảo đảo hai bước rồi ngã xuống không dậy nổi.
Mộ Thiên Sơn xoay người chặn lại vết máu, thấp giọng: “Nhị điện hạ, đi theo ta.”
Cố Triều Ca chau mày, nhấc chân đạp bay một tên.
Tiếng hét, tiếng khóc, tiếng chửi bới cuồng loạn.
Hộ vệ sớm đã chạy tới, càng ngày càng nhiều, nhưng ai mà ngờ bọn họ đứng đó lại có mấy phần luống cuống tay chân.
Mộ Thiên Sơn hét lên: “Thấy người cầm hung khí thì bắt lại!”
Lúc này bọn họ mới nháo nhào hành động.
Mộ Thiên Sơn lắc đầu: “Đừng nói với ta đây là thật chứ?”
“Gì cơ?”
Mộ Thiên Sơn che chở Cố Triều Ca, chạy một đường đến chỗ Hoàng đế, thấp giọng: “Mua quan.”
“Ngự lâm quân trong cung, ít nhất là Ngự lâm quân. Nhưng dù sao cũng là trong cung, bị chèn ép không ít. Là ai sắp xếp ca trực, hay đúng hơn là ai mua ca trực.”
Cũng may những cung nhân này không phải người luyện võ, sau lúc bối rối thì nhanh chóng bị áp chế, đè từng người xuống đất.
Cố Triều Ca ba bước vọt đến cạnh Hoàng đế, trực tiếp quỳ xuống: “Phụ hoàng, phụ hoàng không sao chứ?”
Hoàng đế đã sớm bị dọa cho mồ hôi đầy người, tỉnh rượu hơn nửa. Lúc này lão phải dựa người vào Cố Triều Tùng mới miễn cưỡng ngồi được. Lão nắm tay Cố Triều Ca, vẻ mệt mỏi rõ ràng: “Không sao, trẫm không sao.”
Phía sau là hai cung nữ ngã ra đất, cạnh đó là vũ cơ vừa được sủng, trên trán nàng có nguyên một lỗ máu đầm đìa rất lớn. Nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ý cười chưa tan, mở to đôi mắt, nhìn thẳng nơi phía chân trời.
Hoàng đế cho một cước, đá văng thi thể nàng. Lần thứ nhất không được đá thêm lần thứ hai. Vũ cơ thuận theo bậc thang lăn lông lốc xuống đất bất động.
Cố Triều Tùng nhìn hai mắt vũ cơ, không đành lòng nhưng chỉ biết thở dài. Tổng thống lĩnh Ngự lâm quân chạy đến, sợ tới thở không ra hơi, nhìn một đám cung nhân đang bị chế trụ, tức giận nói: “Còn không đè ra xử tử!”
“Chờ đã.” Hoàng đế mở miệng. Lão vịn Cố Triều Tùng, lấy lại dáng vẻ Hoàng đế: “Hôm nay, phàm là cung nhân xuất hiện ở nơi này, lăng trì xử tử toàn bộ.”
Tổng thống lĩnh vội vàng đáp ứng: “Vâng!”
Nghe câu này, có mấy cung nhân bị dọa đến mặt vàng như nến, run rẩy không thôi. Nhưng trong lúc này cũng không ít cung nữ ngẩng đầu, xì một tiếng: “Cẩu Hoàng đế.”
Một thị vệ tiến lên bổ một chưởng làm nàng ngất xỉu.
Hoàng đế trầm mặt, lạnh lùng: “Còn không mang xuống.”
“Vâng!”
Các cung nhân cung nữ lần lượt bị mang xuống, lưu lại mặt đất đầy những vết bùn vết máu. Hoàng thượng sống sót sau tai nạn, đổ một đống mồ hôi. Cố Triều Tùng và Cố Triều Ca một trái một phải đỡ người, Cố Triều Tùng cầm khăn thấm mồ hôi cho lão.
Rượu ngon đổ hết, bát đĩa tan tành.
Các thần tử đỡ nhau, chưa tỉnh hồn, có mấy người lần đầu thấy cảnh tượng này, cứ thế nôn đầy đất. Tần phi ngắm trăng phía sau nghe nói bên đây xảy ra chuyện, cũng phái người quan sát từ xa, muốn đến nhưng lại không dám.
Nhưng một người thị vệ đi trước ngẩng đầu, đột nhiên cao giọng: “Mau nằm xuống!”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Hoàng đế đã theo bản năng nằm xuống. Tiếng gió sát bên mặt Cố Triều Ca, “bụp” một tiếng. Một thứ nặng nề nện lên người làm y ngã ngửa.
Cực nóng, chất lỏng nóng hổi bắn đầy mặt mũi Cố Triều Ca. Mùi tanh xộc vào mũi. Trong một thoáng trời đất quay cuồng, y ngã thật mạnh xuống.
Bọn thị vệ lập tức tiến lên, khống chế cung nữ kia — Vừa rồi nàng bị Hoàng đế kéo tới chặn ám sát, sau đó thì ngã ra sau ghế. Chẳng ngờ nàng vậy mà không chết, cũng không biết nàng đã nghe lén bao lâu, bây giờ lại bò dậy cầm một chung rượu.
Một chút ấy đã rút hết sức lực của nàng, tóc tai cung nữ rối bù, mặt mũi đầy máu, dữ tợn nói: “Cẩu Hoàng đế —”
“Cẩu Hoàng đế!”
Cố Triều Ca ngã ngửa đến chóng mặt, hai mắt tối đen một màu, đầu óc “ong ong”, duy chỉ còn tai nghe thấy tiếng — “Thái tử điện hạ!”
Cơn choáng đầu kết thúc rất nhanh, y mở mắt thì thấy, người vừa rồi nện mình là Cố Triều Tùng — Cố Triều Tùng là người bị đụng trúng rồi sau đó mới ngã, đè lên Cố Triều Ca. Giờ phút này hắn đang nằm trong lòng Cố Triều Ca, máu nhiễm đỏ cả áo. Hai mắt hắn mở to. Cặp mắt dịu dàng ấy, ưu quốc ưu dân, nhìn thẳng, nhưng không biết nhìn về hướng nào.
Y duỗi tay muốn che vết thương ở gáy Cố Triều Tùng, nhưng máu lại ồ ạt tràn ra. Cố Triều Ca ngơ ngác ngước nhìn, nhìn trời, rồi lại dời xuống – cuối cùng chuyển về gương mặt Cố Triều Tùng.
Y không thở được, cổ họng cũng không phát ra được tiếng nào. Y chỉ vô thức cào cấu trên đất, đưa tay muốn chạm vào, nhưng rồi lại không dám. Cánh mũi y phập phồng, hé miệng thở dốc, lại chỉ nếm được mùi máu tanh. Y dừng lại nhỏ giọng thì thào: “Hoàng huynh?”
Hắn không trả lời.
“Hoàng huynh?” Y gọi từng tiếng từng tiếng: “Hoàng huynh, hoàng huynh —”
Thái y tới, đỡ Cố Triều Tùng lên. Một thái y khác vươn tay muốn đỡ Cố Triều Ca.
“Bệ hạ! Thái tử điện hạ hắn — hắn đã —”
Cố Triều Ca đứng dậy, hai mắt đỏ bừng lao về phía cung nữ kia. Thị vệ chẳng dám cản y, trơ mắt nhìn y bóp cổ nàng. Cung nữ bị siết đến sắc mặt tím tái, không phản kháng lại còn cười: “Nhị điện hạ, hóa ra là Nhị điện hạ —”
Nàng cười to: “Năm đó là ngươi lấy được — shhh — lấy được tiên đan —”
Cố Triều Ca: “Cái gì?”
Cung nữ cười, sát lại gần y thì thầm: “Ngươi không biết nhỉ — cẩu Hoàng đế chỉ đưa Quý phi một viên, một viên khác lão lấy lão dùng — lão dùng xong còn chưa đủ, lão còn muốn cả một viên kia của Quý phi — lão muốn trường sinh bất tử, lão muốn làm Hoàng đế mãi mãi. —”
“Ha ha ha ha ha” cung nữ cười to nói: “Cho nên khi Quý phi chết, lão lấy máu của nàng, đút cung nữ cung nhân uống, họ uống xong lão sẽ uống máu bọn họ, tuần hoàn qua lại, uống cạn máu bao nhiêu người, nhưng hở một chút lại lăng trì — Ngươi cho rằng vì sao chúng ta muốn tạo phản, tin tức phong thanh, ai không muốn sống?”
“Báo ứng! Báo ứng!”
Đột nhiên Cố Triều Ca buông tay.
Y lùi về sau hai bước, nói với thị vệ: “Chặn miệng nàng lại.”
Y nên biết, y nên nghe.
Nhưng y không muốn biết, y cũng không muốn nghe.
Y đứng đó, thẫn thờ nhìn bốn phương. Sau lưng là một mớ hỗn loạn.