Ra khỏi Triều Phượng Điện liền bị một cơn gió lạnh ập vào mặt.
"Trời mưa." Thần Tử Thích đứng ở dưới hành lang nhìn mưa thu bên ngoài tí tách tí tách. Chim chóc không thích trời mưa cho nên khắp nơi ở Quy Vân Cung đều có hành lang nối liền. Bất quá bên trúc phong lại không có, Linh Hòa Linh Quan theo phía sau, trong tay cầm hai chiếc dù.
Một hồi mưa thu một hồi lạnh, thời tiết lại muốn trở lạnh đây mà.
Đan Y giữ chặt tay hắn, chậm rãi xuyên qua hành lang. Bởi vì công pháp mà tay Thần Tử Thích bốn mùa đều hơi lạnh, là nhiệt độ mà Đan Y thích nhất, giống như nắm trong tay một khối mỹ ngọc ôn nhuận mát lạnh.
"Lát ở trước mặt nương ta nhớ buông tay." Thần Tử Thích nắm lại bàn tay thon dài ấm áp giống như bếp lò của tiểu hồng điểu, thời tiết càng lạnh càng làm người hiếm lạ.
"Ân." Đan Y không để ý lắm mà lên tiếng, không nhắc tới ngày đó Thích Thích mất hồn mất vía mà lôi kéo y rời khỏi tiểu viện, Thường Nga cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Nước mưa làm ướt núi đá, nơi đặt chân đối diện trúc phong thoạt nhìn phi thường trơn ướt. Thần Tử Thích hơi hơi nhíu mày, giữ chặt Đan Y không cho y đi, "Quá nguy hiểm, để ngày khác rồi đến."
"Không sao." Đan Y thật ra không để ý lắm, mang theo hắn ngồi vào nhuyễn kiệu, để kiệu phu nâng bay qua.
"Chừng nào thì ngươi có thể bay?" Thần Tử Thích nhéo ngón tay Đan Y thưởng thức, đôi tay thon dài xinh đẹp là từ cặp cánh nhỏ non nớt biến thành.
"Ta vẫn luôn có thể bay." Đan Y nâng nâng cằm.
"Vậy mà cũng gọi là bay?" Thần Tử Thích bĩu môi. Tối hôm qua lúc hai người bọn họ ở trên giường còn chơi trò bay bay. Để Đan Y biến thành tiểu hồng điểu, Thần Tử Thích ném lên không trung.
Tiểu hồng điểu cố gắng vỗ cánh nhỏ, ở giữa không trung dừng lại một lát liền lảo đảo lắc lư rớt xuống, lại vỗ vài cái, lại bay lên một ít, sau đó như diều đứt dây quay vòng vòng rồi lao đầu xuống chăn.
"Pi pi!" Tiểu hồng điểu bò lên từ trong chăn, vẫy vẫy đầu rồi nhảy bắn tới, còn muốn chơi.
Tập đến hơn nửa đêm cũng không vẫy được mấy cái, Đan Y lại cho rằng mình có thể bay......
"Ta khẳng định có thể, chỉ là ngày thường ít luyện tập." Đan Y nhấp môi, chim nhỏ khác có hình thể không khác y lắm đã sớm có thể bay lượn khắp núi, vì vậy y khẳng định cũng có thể.
Thần Tử Thích buồn cười không thôi, gà con này lông cánh cũng chưa đủ dài, làm sao có thể bay, nhưng nhìn Đan Y có chút không cao hứng liền dỗ: "Đúng vậy, ngươi là thần điểu phượng hoàng, khẳng định có thể bay, buổi tối chúng ta lại luyện tiếp."
"Ân." Đan Y lại cao hứng lên, kết quả Linh Hòa đưa dù qua, căng ra liền che khuất mưa trên đỉnh đầu.
Dù giấy vẽ thanh thanh trúc diệp, hòa làm một cùng rừng trúc xung quanh. Thần Tử Thích không khỏi thả chậm bước chân, cùng người yêu tay trong tay, dù có đi đến thiên hoang địa lão cũng sẽ không cảm thấy chán.
"Lát gặp nương ta, ngươi đừng nói chuyện, nhìn ánh mắt của ta mà hành sự." Xa xa nhìn thấy tiểu viện của Thường Nga, Thần Tử Thích không yên tâm mà dặn dò.
Đan Y gật đầu đáp ứng, không nói lời nào rất tốt, hợp ý của y.
Thường Nga trụ tại tiểu viện tốt nhất trong trúc phong, chính là nơi trước kia mẫu thân Đan Y uống trà trồng hoa. Trong viện có tiểu đình làm từ cây trúc, đỉnh chóp đều bằng nửa ống trúc ghép thành.
Nước mưa lưu lại trong ống trúc tách thành mấy chục dòng nước, chậm rãi chảy về bốn phía đình rồi hạ xuống bồn đá trên mặt đất, chảy ra sân.
Vào mùa xuân, quanh đình đình hoa nở rộ, có cánh hoa theo mưa xuân lọt vào bồn đá rất đẹp.
Cảnh trí như vậy khiến Thường Nga rất thích, hiện giờ đang ở trong đình pha trà, một bên cắn hạt dưa một bên thêu thùa may vá.
"Nương." Thần Tử Thích buông bàn tay đang cùng Đan Y nắm lại, mở miệng gọi.
Thường Nga hoảng sợ, thiếu chút nữa đâm vào đầu ngón tay, nhanh chóng thu đồ vật trong tay bỏ vào rổ kim chỉ, nhíu mày nhìn hai người cùng che một cây dù, "Trời đang mưa, hai ngươi chạy tới đây làm gì?"
"Tới đưa dù cho người." Thần Tử Thích lắc lắc một cây dù khác trong tay, nhấc chân đi vào trúc đình, tay mắt lanh lẹ mà cầm lấy thứ Thường Nga vừa mới buông xuống.
Sắc tơ lụa xanh nhạt, mặt trên dùng chỉ bạc thêu trúc văn tinh xảo, vừa thấy đã biết là vải dệt rất quý. Tơ lụa khâu thành dạnh thuôn dài, ở giữa trống không, nhìn không giống đai lưng cũng không giống tất, giống một cái bao kiếm hơn!
"Đừng lộn xộn, có kim đấy!" Thường Nga đập hắn một cái, đem đồ đoạt lại, túm chặt đầu chỉ, đem kim cắm vào búi kim.
"Đây là gì?" Thần Tử Thích nhìn thấy Thường Nga khẩn trương như vậy tức khắc có chút nghẹn. Nếu đã đáp ứng chuyện Thường Nga cùng Lý Vu Hàn nghĩa là hắn vô duyên vô cớ cấp cho chính mình một người cha, nhớ tới liền nóng đầu. Đầu gỗ Lý Vu Hàn kia làm gì có điểm nào xứng đôi với tiểu tiên nữ của hắn!
"Bao kiếm đó, còn nhìn không ra, hai cái lỗ dưới lông mày của ngươi để làm cảnh a?" Thường Nga tức giận nói, tiểu vương bát đản rõ ràng đã nhìn ra, còn cố ý hỏi.
"Con......" Thần Tử Thích tức khắc bị nghẹn họng, nhe răng nói, "Con không nhận ra đó thì sao, dù sao con cũng không dùng kiếm." Hắn đã tận lực điều chỉnh ngữ khí giống như nói giỡn nhưng vì trong lòng thật sự bị đè nén nên không khỏi mang theo chút âm dương quái khí.
Hai mẹ con đối diện một lát, Thường Nga cúi đầu, cầm lấy kéo, một nhát cắt xuống, chia bao kiếm thành hai đoạn, "Nương già nên hồ đồ rồi."
Thần Tử Thích cảm thấy đầu quả tim như bị nhát kéo kia đâm thủng, máu tươi đầm đìa đau đớn, nâng tay cầm lấy cây kéo trong Thường Nga, thả nhẹ ngữ khí, "Nói bậy nào, tiểu tiên nữ nhà chúng ta mới sẽ không già, còn xinh đẹp như hoa, làm mai nhất định rất nhiều người muốn cướp."
"Nói bậy," Thường Nga đá chân hắn, gạt tay hắn ra, "Thân cái gì, ta là thái phi của tiên đế, gả cho ai được?"
"Thái phi thì thế nào, hiện tại thế đạo loạn như vậy, ai còn quan tâm quy củ đó." Thần Tử Thích nhìn ra ngoài phía đình tí tách tí tách mưa thu, giọng nói mang vài phần tang thương.
Thường Nga rũ mắt không nói lời nào, nhất thời trong đình chỉ còn lại tiếng than cháy lách tách. Mới đầu khi biết được tâm ý của Lý Vu Hàn, nàng có chút kháng cự, nhưng nhịn không được tâm sinh vui mừng, ngẫu nhiên cũng sẽ vọng tưởng nếu có thể cùng người nọ ẩn cư núi rừng tiêu dao khoái hoạt, vậy thì tốt biết bao.
Nhưng mà, chuyện này chung quy quá mức mờ mịt, không nói đến quan hệ trên danh nghĩa giữa hai người, nhi tử của nàng là người phải làm đại sự, nàng trăm triệu lần không thể kéo chân hắn. Đối với nàng mà nói, quan trọng nhất vẫn là tiểu vương bát đản của nàng.
"Hôm nay tới kỳ thật là có việc muốn cùng nương thương lượng," Thần Tử Thích chuyển sang chuyện khác, "Cha mẹ Đan Y không biết khi nào trở về, chuyện thành thân của chúng con muốn thương lượng trước cùng nương."
"Chuyện thành thân để sau khi ta gặp cha mẹ y rồi lại nói......" Thường Nga nói đến một nửa liền dừng lại, "Đợi chút, ngươi nói ai thành thân?"
"Chúng con." Thần Tử Thích cười tủm tỉm mà nói, dùng khuỷu tay thọc thọc Đan Y.
Đan Y lập tức phối hợp mà đạm đạm cười, "Chúng con."
"......" Thường Nga mặt vô biểu tình nhìn hai người bọn họ, thong thả mở to hai mắt nhìn, ngữ điệu bình tĩnh nói, "Người trong lòng mà ngươi vẫn cứ nói, chính là Đan Y?"
"Ân." Duỗi đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, Thần Tử Thích tráng sĩ đoạn cổ tay gật đầu đúng vậy.
Đẹp đến trên trời dưới đất chỉ có một, người của Quy Vân Cung, võ công cao cường, gia tài bạc vạn...... Ngẫm lại trước kia Thần Tử Thích miêu tả người trong lòng còn không phải là dựa theo Đan Y mà tả sao!
Trách không được hai người lớn như vậy còn ngủ chung phòng, trách không được hai đại nam nhân đi đường lại tay trong tay, trách không được mỗi lần nhắc tới Đan Y tên tiểu tử thúi này liền nhịn không được mà mặt mày hớn hở.
"Thì ra là thế." Thường Nga hơi hơi gật đầu, sau đó, túm lấy cái chổi ở góc tường đánh tới.
"Ai ai, nương, từ từ nói chuyện, đừng động thủ!" Thần Tử Thích ôm đầu chạy vụt ra khỏi trúc đình.
Thường Nga giơ cái chổi, đuổi theo hắn quanh viện, "Ngươi cái vương bát đản, đứng lại cho ta!"
Đan Y nhanh chóng tiến lên can ngăn, đem Thần Tử Thích bảo hộ ở trong ngực, cúi đầu ăn một cái chổi.
Thường Nga túm eo, "Hắc, tiểu tử thúi, nghĩ lão nương không dám đánh ngươi đúng không?" Nói, liền hướng trên người Đan Y hạ chổi.
Thần Tử Thích lôi Đan Y bỏ chạy, nhanh chóng chạy ra khỏi viện, đẩy Đan Y một phen kêu y chạy mau, tự mình vòng trở về lớn tiếng nói với qua rào trẻ: "Nương, nếu người đồng ý cho ta cùng Đan Y thành thân, ta liền đáp ứng để tên vương bát đản Lý Vu Hàn cưới người!"
Trả lời hắn là một cái chổi bay vèo tới.
Thần Tử Thích rụt đầu, nhanh như chớp bỏ chạy, bị mặt đất trơn ướt làm lảo đảo một chút, thiếu chút nữa ngã vào bùn đất, được Đan Y ôm chặt.
Thường Nga đứng ở trong viện nhìn hành động của hai người, phụt một tiếng cười ra.
Trở lại tẩm cung trong rừng ngô đồng, hai người cởi xuống y phục ướt trên người, cùng nhau tắm. Nước hồ ấm áp nháy mắt xua tan mưa thu lạnh lẽo, Thần Tử Thích nhịn không được rùng mình một cái, đem đầu vùi ở trong nước lắc lắc.
"Chúng ta chạy đi như vậy, Thái Phi nương nương có thể sẽ sinh khí hay không?" Đan Y ngồi dựa bên cạnh hồ, duỗi tay đem người còn chưa ngoi lên mặt nước vớt lên.
"Phốc ——" Thần Tử Thích từ miệng phun ra một ngụm nước, phun đầy mặt Đan Y đầy mặt, "Ha ha ha ha......"
Đan Y lau mặt, bọt nước theo hàm dưới rơi xuống nước hồ, ở giữa hơi nước mờ mịt hết sức liêu nhân.
Thần Tử Thích nhìn có chút ngây người, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị túm qua, ấn vào trong ngực Đan Y vuốt ve.
Chơi đùa một trận, Thần Tử Thích thở hồng hộc ghé vào vai Đan Y, như có như không vốc nước lên tẩy lưng cho y, "Chạy nàng sẽ không tức giận, không chạy nàng mới sinh khí."
Chuyện này là khi còn nhỏ Thường Nga dạy hắn, "Đánh con, sao con không không chạy? Tử tâm nhãn người nên nhiều bị đánh trường trí nhớ."
Có thể nói vậy sao? Đan Y nghiêng nghiêng đầu, khi còn nhỏ nếu cha muốn đánh y, nương sẽ đánh cha, nhưng nếu nương muốn đánh y, cha sẽ hỗ trợ. Cho nên, chưa từng có kinh nghiệm thoát khỏi ma trảo của cha nương thành công.
Tắm xong, lau khô thân thể, bò lên trên giường. Thần Tử Thích đem đầu tóc ướt đẫm dụi vào ngực Đan Y, bảo Đan Y giúp giúp chút đi.
Đan Y duỗi tay, năm ngón tay đặt lên mái tóc mềm mại kia, vận khởi nội lực, chậm rãi chuyển một chuyến, tóc đen khô.
"Mấy năm nay ngủ cùng ngươi ta đều không tự mình lau tóc," Thần Tử Thích lầu bầu, "Cũng may ta khẳng định chết trước ngươi nên không sợ."
Tay Đan Y đang thưởng thức tóc dài đột nhiên dừng lại, chậm rãi nhấp môi. Như thế nào đã quên, thọ mệnh của Thích Thích bất đồng với mình, y trời sinh có thể sống 300 năm, mà Thích Thích dù có luyện tới cực hạn Long Ngâm Thần Công bất quá cũng chỉ thọ hai trăm năm.
"Nhưng ta nói trước, dù ta chết rồi ngươi cũng không được tìm người khác, điểu cũng không được." Thần Tử Thích cũng nhớ tới chuyện này, cọ một cái ngồi dậy.
"Không tìm," Đan Y duỗi tay xoa xoa gương mặt Thần Tử Thích, "Nếu ngươi chết, ta còn ở làm chi."
Mũi có chút lên men, Thần Tử Thích xoa xoa mũi, "Phi phi phi, lão tử mới mười tám tuổi, nói cái gì chết a. Tới tới, thừa dịp hoa nở đẹp, tới chơi nào."
Đan Y ánh mắt sáng lên, "Ngươi muốn cùng ta chơi sao?"
"Hắc hắc." Thần Tử Thích nhướng mày cười, sau đó trước mắt một trận hồng quang hiện lên, mỹ nhân tú sắc khả xan không thấy bóng dáng, thay thế chính là một tiểu hồng điểu lông xù xù. Tiểu hồng điểu nhảy lên đầu gối hắn, giương cánh pi pi hai tiếng, sau đó vẫy vẫy.
Bay bay!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Thích Thích: Chúng ta chơi trò vui đi
Điểu công: Hảo nha, bay bay vui
Thích Thích: Chúng ta chơi trò giật gân đi
Điểu công: Hảo nha, ngươi từ chỗ cao ném ta xuống
Thích Thích: Ta nói a, chơi trò chỉ người trưởng thành mới có thể chơi
Điểu công: Hảo nha, vậy tìm chỉ trùng tới, ta bay qua bắt
Thích Thích:......
---------------------
Aibfaww ném 1 cái địa lôi
Cửu nguyệt ném 1 cái địa lôi
Bạc trĩ tương tương ném 1 cái địa lôi
Bạc trĩ tương tương ném 1 cái địa lôi
Thái Lan hươu cao cổ ném 1 cái địa lôi
Manh ai ai tiện lợi quân ném 1 cái lựu đạn
20054789 ném 1 cái địa lôi
Thành sinh hưu ném 1 cái địa lôi
A thưa dạ ném 1 cái địa lôi
Ảm ảm đồng học ném 1 cái lựu đạn
Ảm ảm đồng học ném 1 cái lựu đạn
Hách vinh vinh ném 1 cái địa lôi
nanguatu ném 1 cái địa lôi
Cá tiểu hoa ném 1 cái địa lôi
Mạc ai chớ có hỏi ném 1 cái địa lôi
Mạc ai chớ có hỏi ném 1 cái địa lôi
Quân tử như quân ném 1 cái địa lôi
Lạo thủy ném 1 cái địa lôi
Ta đã ném 1 cái địa lôi