Hàm Đào

Chương 145: Triệu kiến



Cổ sư Yến Phi Tuyệt mặc áo bào màu tro ngồi cạnh Thiên Đức Đế . Nghe thấy hoàng đế nói lời này, cổ sư chỉ lạnh lùng cười, cũng không xen vào, tiếp tục cúi đầu thưởng thức lọ nhỏ trong tay.


"Muốn bớt lo sẽ có biện pháp để bớt lo." Thiên Đức Đế tự nhủ nói, bỗng nhiên nở nụ cười rồi chậm rãi đứng lên, đẩy cửa nghênh đón La Hồng Phong.


Sắc mặt La Hồng Phong sắc không tính là tốt, quanh thân tràn ngập sát khí, vừa tiến phòng liền doạ hết một đám ca cơ vũ nương.


Thiên Đức Đế xua tay ý bảo mọi người đều đi xuống, trong phòng rất nhanh an tĩnh lại, "Ngài đã tới, ngồi đi."


"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" La Hồng Phong bước đến, mắt lạnh trừng Thiên Đức Đế, nắm tay giấu ở trong tay áo răng rắc run rẩy. Lúc trước bồi dưỡng đứa nhỏ này đăng cơ là vì thấy hắn nhát gan sợ phiền phức, không có chí lớn, lại không nghĩ tới hắn là tên điên.


"Trẫm làm như vậy không chỉ vì mình trẫm mà còn vì thái ngoại công người," Thiên Đức Đế không hề sợ hãi, móc từ trong tay áo ra một cuốn sách chép tay ố vàng đưa cho La Hồng Phong, "Vật này là do Thái Tổ lưu lại, ngài không ngại xem trước đã."


......


"Bọn họ còn chưa ra sao?" Ở trà lâu đối diện ca vũ phường, Liêu Tịch Sư Thái hỏi Triệu Tố Nhu theo bên cạnh.


"Vẫn chưa." Triệu Tố Nhu nhìn thoáng qua, cung kính đáp.


"Xem ra tiểu hoàng đế kia có lợi thế gì đó để nói chuyện với La Hồng Phong," Liêu Tịch Sư Thái cười quái dị một tiếng, "Chúng ta cũng không cần sốt ruột, chờ La Hồng Phong tới cầu ta đi."


Triệu Tố Nhu không thực sự minh bạch, nhưng cũng không dám nhiều lời.


Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tịch Liêu, sau đó một canh giờ, La Hồng Phong thần thái sáng láng đi ra từ ca vũ phường, lập tức liền nhận ra ánh mắt từ phía trà lâu, thấy Triệu Tố Nhu cùng lão ni cô đang ngồi sát cửa sổ. Mũi chân nhẹ điểm nhảy lên lầu hai, La Hồng Phong nói khẽ với Tịch Liêu nói: "Sư thái, chuyện chúng ta bàn lúc trước ta có ý kiến."


"Không phải vẫn có ý kiến sao?" Tịch liêu không để ý nói.


"Một chương cuối cùng ở Quy Vân Cung." La Hồng Phong không đầu không đuôi nói như vậy mà thần sắc Liêu Tịch Sư Thái lại biến đổi.


......


Liên quân chính đạo sụp đổ, La Hồng Phong cũng không hành động gì, môn phái lớn bé lập tức giải tán. Uy tín của Vô Cực Tông trong chốn võ lâm xuống dốc không kìm được, cùng với Cực Dương Tông càng trở mặt thành thù.


Diêu Hùng phải cho đệ tử đã chết công đạo nên mọi sai lầm đều đẩy trên đầu La Hồng Phong, tuyên bố không quan hệ với triều đình.


"Ta ở Bắc Mạc tắm máu giết địch, triều đình lại làm chúng ta đầy người hại trùng, La gia cùng cùng một giuộc với triều đình vì muốn tiêu diệt toàn bộ võ lâm, một nhà độc đại!" Diêu Hùng ở giữa một chúng môn phái nhỏ của dương tông nói, biểu tình vô cùng phẫn nộ.


"Đi con mẹ nó triều đình, hoàng thất bất quá chỉ là một đám nhát gan, chúng ta không ăn lộc triều đình thì tội gì phải nghe hắn sai phái. Cực Dương Tông có thể tự xưng vương!" Kim Cương Môn môn chủ đột nhiên nói một câu như vậy, khí thế đến nỗi cánh tay nổi đầy gân xanh. Hắn vẫn luôn thù oán hoàng thất, năm đó muội muội Lệ Tần bị tiên đế chặt ngón tay mà thê thảm chết đi, hắn vẫn luôn nuốt không trôi cục tức này, dựa vào cái gì muội muội hắn phải bị cái tên hoàng đế không biết võ công như vậy làm nhục, còn không được chết tử tế.


Lời vừa nói ra, toàn trường toàn tĩnh.


Sau một lát......


"Kim Cương Môn chủ nói đúng, chúng ta ở Tây Nam địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công. Tiền triều trước đây chính là một chư hầu quốc."


"Tông chủ chúng ta võ công cái thế, đức cao vọng trọng, so với tiểu tử Thiên Đức kia cường đại gấp trăm ngàn lần!"


"Ai, không thể nói bậy!" Diêu Hùng lập tức mở miệng ngăn cản, ánh mắt lập loè, không cho mọi người nói thêm gì nữa.


Nhưng mà, phản tâm một khi đã hình thành liền như cỏ dại mọc lên khó mà dứt bỏ.


"Cực Dương Tông mưu phản?" Thần Tử Thích khi nhận được tin tức này thì rất kinh ngạc. Phải biết rằng nhi tử Diêu Quang của Cực Dương Tông tông chủ trước kia chính là thư đồng của Thiên Đức Đế, hai người từ nhỏ ở chung như một. Mà tông chủ Diêu Hùng lại là người trung thành nhất với La Hồng Phong.


"Còn chưa nói rõ, nhưng cũng nhanh thôi," Đan Y nhìn tin tức tập hợp trong tay, hơi nhíu mày, "Thiên Đức Đế phái người truyền khẩu dụ tới nhưng chết ở trên đường, hắn tìm Phong Linh lâu truyền tin tức cho ngươi."


"Ân?" Thần Tử Thích quay đầu, bò vào trong ngực Đan Y duỗi đầu nhìn, "Đã chết?"


Trước đây nói khẩu dụ đang trên đường tới nhưng đã lâu rồi mà không thấy tin tức, hoá ra là vì khâm sai đã chết. Thiên Đức Đế phỏng chừng tức giận quá mức, thật sự có việc gấp tìm hắn mới dùng Phong Linh lâu truyền tin.


"Hắn bảo ngươi mùng ba tháng sau đến Tầm Dương tự." Đan Y vươn ngón tay thon dài chỉ vào một hàng chữ nhỏ.


Hẹn ở Tầm Dương, có chút ý tứ sâu xa. Tầm Dương cách Kiếm Dương bất quá chỉ hơn trăm dặm, Thiên Đức Đế hẹn ở Tầm Dương một mặt tất nhiên là vì muốn nhanh chóng gặp Thần Tử Thích, mưatj khác cũng là vì đề phòng binh lực Kiếm Dương.


"Ngươi nói xem, có thể nào hắn chuẩn bị mười mấy cao thủ, chuẩn bị đem ta......" Thần Tử Thích khoa tay múa chân làm tư thế đao kề cổ.


Đan Y ôm người vào lòng, lấy ra một trương thư tới cùng hắn xem. Đây là Thiên Đức Đế viết, để Phong Linh lâu chuyển thay.


【...... Tới Tầm Dương tự, chuyện hệ trọng không thể viết qua thư. Chuyện Long Ngâm Thần Công trẫm đã biết, đây là đại hạnh của quốc gia, Thần gia may mắn vì Thần Thị cũng qua được vạn năm, vạn mong hoàng đệ không tàng tư, truyền lại với vãn bối......】


Đại khái ý tứ là, Thiên Đức Đế có chuyện quan trọng muốn cùng hắn thương lượng, thỉnh hắn đi một chuyến đến Tầm Dương. Chuyện Long Ngâm Thần Công làm Thiên Đức Đế rất cao hứng, Thần gia rốt cuộc lại có người có thể luyện thành thần công, hy vọng Thần Tử Thích không tàng tư, khẳng khái chỉ dạy cho hoàng tộc đời sau, đặc biệt là Thái Tử sắp lập.


"Nhìn ý tứ này nghĩa là không tính toán sẽ giết ta?" Thần Tử Thích nhướng mày, đối với nhân phẩm của Thiên Đức Đế, một chút cũng tin không nổi.


"Hắn muốn động thủ cũng sẽ không ở Tầm Dương," Đan Y khép lại giấy viết thư, rũ mắt trầm tư, đem tin tức trong đầu nhanh chóng lướt qua một lần, hơi nheo mắt lại, "Khả năng là định cho ngươi quân quyền."


Quân quyền? Thần Tử Thích sửng sốt, ngửa đầu nhìn về phía Đan Y, điểm này hắn thật sự là không nghĩ tới. Thiên Đức Đế kia keo kiệt lại tiểu tâm, biết rõ hắn học xong Long Ngâm Thần Công còn sẽ cho hắn quân quyền? Vậy cũng quá kỳ quái.


"Gần Tầm Dương là Nam Tầm doanh, có năm vạn quân trấn thủ." Đan Y cúi đầu cùng Thần Tử Thích chạm mũi.


Tuy rằng hoàng thất quá suy tàn nhưng quân đội vẫn phải có. Chỉ là quân đều là bá tánh bình thường thường trồng trọt nuôi sống bản thân, chiến lực kém, cao thủ trong các đại môn có thể lấy một địch trăm, đối với quân đội cũng không sợ hãi.


Thần Tử Thích chớp chớp mắt, thứ hắn thiếu hiện tại chính là quân quyền!


"Ta đi gặp hắn."


Đan Y tất nhiên là không yên tâm để Thần Tử Thích đi một mình, chỉ là lần này y không biến thành tiểu hồng điểu mà quang minh chính đại lấy thân phận cung chủ Quy Vân Cung bồi người trong lòng đi gặp Thiên Đức Đế.


Tầm Dương thành vẫn phồn hoa, họa hàm trùng còn chưa lan đến gần nơi này. Người võ lâm lúc trước đi Bắc Mạc kháng địch chủ yếu ở Khí Tông, mấy đại môn phái Kiếm Minh chỉ phái vài người cho có lệ, sau khi Quy Vân Cung cấp Bạch Lan Cổ, trùng đã gần như được khống chế.


"Lại nói Khí Tông tông chủ ra lệnh một tiếng, đuốc vèo vèo vèo ném vào trong đám người, oanh một tiếng bốc lên ngùn ngụt, tiếng kêu thảm thiết, tiếng xin tha, tiếng khóc không dứt bên tai, kinh khủng như địa ngục......" Trong trà lâu, thuyết thư tiên sinh lại kể chuyện mới, lần này giảng chính là "Khí Tông mất sạch nhân tính thiêu đệ tử, Kiếm Minh tức sùi bọt mép phất tay áo bỏ đi."


Nghe mọi người nghị luận sôi nổi, đều cảm tạ mình sinh ở nơi quản hạt của Kiếm Minh.


"Cũng không thể đem hài tử tới Khí Tông tập võ, không chừng ngày nào đó sẽ bị thiêu chết!"


"Lư Sơn phái tốt như vậy không đi, đầu bị lừa đá mới đến Khí Tông. Bọn họ không phải hòa thượng cũng là ni cô, hoặc là loại như Cực Dương Tông, giày xéo nữ nhân, cuồng vọng tự đại."


"Giày xéo nữ nhân thế nào?"


"Ai, con dâu ta a, chính là chạy nạn từ Cực Dương Tông đến đây. Bọn họ nơi đó, chậc chậc, tông môn đệ tử có thể đạp hư nữ nhi bá tánh, nhìn được người nào liền trực tiếp kéo vào phòng, ngày khác thu phòng làm thiếp."


"Di, này đối nam nhân mà nói lại là nơi tốt a, hắc hắc hắc."


"Tốt thì tốt, nhưng nếu ngươi sinh ra nữ nhi, lại là không bảo hộ được nàng."


Thần Tử Thích tiến đến quán trà, chậm rãi lên trên lầu, dọc theo đường đi nghe bá tánh nghị luận, xoay chuyển tròng mắt. Hướng gió như thể dìm Cực Dương Tông, không biết là ý của Lư Sơn phái hay là bút tích của Thiên Đức Đế.


Thiên Đức Đế hẹn gặp hắn trong nhã gian trên lầu quán trà này.


Thiên Tự Hào phòng, hoa mai các.


Thiên Đức Đế ngồi ở vị trí chủ vị, một bên uống trà, một bên làm như hưởng thụ mà nghe thuyết thư dưới lầu. Ngoài cửa vang lên tiếng thông bẩm, Thiên Đức Đế nhàn nhạt nhìn lướt qua xà nhà, thầm nghĩ trong phòng này giấu không dưới mười tên ám vệ, muốn chế trụ Thần Tử Thích cũng dư dả.


Trong lòng yên ổn, giơ tay ý bảo mở cửa phòng, Thiên Đức Đế đạm cười quay đầu nhìn qua, "Tiểu Thất tới......" Nói còn chưa dứt lời, chợt nghẹn trong cổ họng.


Người tới thật sự là Thần Tử Thích, một thân trường bào tay dài xanh nhạt, tóc dùng ngọc quan bằng bạc búi lên, trong tay cầm một cốt phiến thanh ngọc, quả nhiên ôn nhuận như ngọc, tuấn dật phong lưu, nhìn rất là vô hại. Mà người bên cạnh hắn lại hoàn toàn tương phản khí chất, một thân hồng y diễm sắc tựa như phượng hoàng tắm trong lửa giương lên cánh, khí thế bức người, làm người khác không dám nhìn thẳng.


"Phượng Vương!" Y cười trên mặt Thiên Đức Đế cương một cái chớp mắt, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, "Thật là khách ít đến."


Ám vệ của hắn có thể chế trụ Thần Tử Thích, nhưng tuyệt đối không thể khống chế được Đan Y, thật là tính sai! Đan Y thế mà tự mình bồi Thần Tử Thích tới gặp hắn!


"Ngày hôm trước nhận được thử hoàng huynh gửi vừa lúc bị Đan Y nhìn thấy, y liền đòi theo tới, thần đệ thật sự khuyên không được, mong hoàng huynh thứ tội." Thần Tử Thích giơ tay thỉnh tội.


"...... Phượng Vương chịu tới gặp trẫm, lòng trẫm còn được an ủi, nơi nào sẽ trách tội." Thiên Đức Đế cắn răng mở miệng, giơ tay ý bảo hai người ngồi xuống.


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


Thích Thích: Ai nha, đã nói không cho y tới nhưng y một hai muốn tới


Thiên Đức: Sao ta cảm thấy lời này có chút không hợp khẩu vị?


Thích Thích: Có cái gì không đúng?


Thiên Đức: Một cỗ vị cẩu lương


Điểu công: (⊙v⊙)
-------------------------------
Cao lãnh ninh ném 1 cái địa lôi
Vân thu ném 1 cái địa lôi
Tiêu đường ném 1 cái địa lôi
Tiêu đường ném 1 cái địa lôi
Tĩnh trúc khó thư mạc ngưng lăng ném 1 cái địa lôi
Ai ở loạn đặt tên ném 1 cái địa lôi
Tử lê ném 1 cái địa lôi
cc ném 1 cái địa lôi
Dawn ném 1 cái địa lôi
Đậu da nhi ném 1 cái địa lôi
Thiên lang là lang không phải uông ném 1 cái địa lôi
Tiểu dê béo ném 1 cái địa lôi
Không oán giận là hạnh phúc ném 1 cái địa lôi
nanguatu ném 1 cái địa lôi
Miêu công tổ đội hướng chim nhỏ cúc hoa ném 1 cái địa lôi
Hách vinh vinh ném 1 cái địa lôi
Ta đã ném 1 cái địa lôi
Manh ai ai tiện lợi quân ném 1 cái lựu đạn
Lạo thủy ném 1 cái địa lôi
Hắn ngôn phi mặc ném 1 cái địa lôi
Hách vinh vinh ném 1 cái địa lôi
Mặc quy ném 1 cái địa lôi
lh ném 1 cái địa lôi
Bạc trĩ tương tương ném 1 cái địa lôi
Tử lê ném 1 cái địa lôi
Bạc trĩ tương tương ném 1 cái địa lôi
AuaAuayy ném 1 cái hoả tiễn
Kẹo ném 1 cái địa lôi
Vân thu ném 1 cái địa lôi
Vân thu ném 1 cái địa lôi
Cao lãnh ninh ném 1 cái địa lôi
Thanh hoan ném 1 cái địa lôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.