Hàm Đào

Chương 165: Rung chuông



Thần Tử Thích lại gần cẩn thận nhìn, khuôn mặt nhỏ đô đô thịt mang nét phì nộn đặc trưng của trẻ con, lông mày nhỏ toát lên vẻ anh khí quen thuộc, mắt to ngập nước như hắc diệu thạch vớt lên từ thanh tuyền, mắt đuôi hơi hơi nhếch thành một đường cong diễm lệ, giống hệt mắt phượng của Đan Y.


Môi Đan Y giống phụ thân, môi mỏng lãnh đạm, nhìn có chút bạc tình. Đệ đệ lại giống mẫu thân, môi châu đầy đặn. Nhưng tổng thể thì ngũ quan vẫn giống mỗi người một ít, dù sao cũng đều là phượng hoàng.


"Giống cha a." Thần Tử Thích vươn một ngón tay chọc chọc gương mặt mềm mụp mụp.


"Ngốc như vậy, giống chỗ nào?" Đan Y nhíu mày, y biết mình lớn lên rất giống phụ thân, nếu bảo đệ đệ giống cha thì không phải cũng giống y sao?


Đệ đệ hé miệng muốn nói chuyện, nhưng nước miếng quá nhiều, "Ba" một tiếng phun ra bong bóng.


"Ha ha ha ha ha......" Thần Tử Thích cảm thấy chơi rất vui, lại chọc chọc bụng nhỏ mềm mại, lại bị Đan Y nháy mắt ôm đi, lập tức không vui, "Cho ta chơi."


"Nào có chuyện tẩu tử chơi với em chồng như thế." Đan Y không cho sờ.


"Nói bậy gì thế, nó mới bao lớn a." Thần Tử Thích đá cẳng chân Đan Y một cái.


"Nó cũng hiểu nhiều lắm đấy." Đan Y cúi đầu, nghiêm túc, nhìn đệ đệ.


"Tiểu Tô Tử! Ha ha ha......" Phượng Nhị chỉ vào chính mình mềm mềm mại mại mà nói một câu, sau đó cười không ngừng, tựa hồ cảm thấy xưng hô này thập phần thú vị.


Ôm đệ đệ về tẩm cung, để Linh Hòa Linh Quan mặc quần áo. Hai tỷ muội nhìn thấy nhị cung chủ biến thành tiểu hài tử, lạ lẫm vô cùng, muốn giành lấy mà ôm.


"Xiêm y đã sớm chuẩn bị tốt." Linh Hòa đi Thanh Ngô Cung lấy y phục để mặc cho tiểu gia hỏa.


Tiểu phượng hoàng mới sinh ra đã biết nhận thức nên hiểu chuyện nhiên hơn trẻ con bình thường rất nhiều, ngoan ngoãn mặc y phục, ngẩng đầu nhỏ ngó trái ngó phải. Thần Tử Thích ở một bên chọc hắn, "Phượng Nhị, nhìn xem hai người kia là ai?"


Đệ đệ phun bong bóng không nói lời nào.


Thần Tử Thích cười hì hì nói: "Đây là tỷ tỷ xinh đẹp."


Linh Hòa Linh Quan khẽ cười, giúp Phượng Nhị mặc một cái áo choàng nhỏ màu đỏ tươi, bàn chân còn quá nhỏ không xỏ được giày, chỉ đeo một đôi tất mềm mại. Mặc xong cũng không thấy bé nói chuyện, hai người cũng không để bụng, hài tử còn nhỏ, có thể nói mấy từ đã không tồi rồi, nào biết còn nói được nhiều như vậy.


Đến khi Linh Hòa cúi đầu lấy phối sức, gia hỏa lại đột nhiên mở miệng, lông mày hơi nhăn, tựa hồ có chút khó xử, "Tẩu chử, chinh đẹp."


Linh Quan sửng sốt, đột nhiên cười rộ lên, giải thích với mặt Thần Tử Thích đang trố mắt: "Nhị cung chủ đang nói, tỷ muội chúng ta không xinh đẹp như phu nhân."


"Tiểu tử thúi, phải gọi là tuấn mỹ, không phải xinh đẹp, biết chưa?" Thần Tử Thích bế đệ đệ đã mặc chỉnh tề lên, chọc chọc thân hình nộn thịt.


Thân mình nhỏ vặn vẹo, không cho Thần Tử Thích ôm, duỗi tay muốn ca ca.


Đan Y ôm lấy bé, khen thưởng mà vỗ vỗ thí thí đệ đệ, chuẩn bị lát uy bé ăn ngọc trúc trùng.


Phượng Nhị có thể biến thành hình người, tin Quy Vân Cung có nhị cung chủ có thể thông cáo thiên hạ. Chuyện Đan gia sinh con, nguyên bản không phải chuyện kinh thiên động địa gì, không ngờ ngoài ý muốn lại nhấc lên sóng gió trên giang hồ.


"Ngươi nói cái gì? Đan Túc một đống tuổi như vậy còn sinh được nhi tử?" Trong Vô Cực Tông, tạm đại tông chủ Trần Cốc vô cùng kinh ngạc. Chính ông cũng đã gần trăm tuổi, tuy rằng nhờ võ công cao cường mà thân cường thể tráng, nhưng vấn đề nào đó thì đã lực bất tòng tâm, càng không nói đến chuyện sinh thêm hài tử.


Mà Đan Túc cũng đã quá một trăm năm mươi tuổi! Trai già đẻ ngọc cũng không thể già tới vậy đi! Tin tức còn truyền xuống dưới đệ tử Vô Cực Tông, Đan Túc nhìn chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi......


"Quy Vân Cung chắc chắn có bí pháp trường sinh, hiện giờ vị cung chủ kia không phải cũng sẽ giống Đan Túc khi hơn một trăm hơn tuổi sao?" Trong mắt Hoàng Hóa Tàm tinh quang lập loè, đem hai chương Tiêu Thiều bản sao trao đổi với Trần Cốc.


La Hồng Phong sau khi chết, Vô Cực Tông tạm thời do sư thúc của lão là Trần Cốc quản lý. Vô Cực Tông nguyên bản không có nhạc phổ《 Tiêu Thiều Cửu Thành 》 nhưng La Hồng Phong có bản lĩnh, lấy được từ Tố Tâm Tông ba chương bản sao, lại khiến Cực Dương Tông dâng lên chương 6 cho lão sao chép, tính ra cũng có bốn chương.


Nhìn Tiêu Thiều khúc trong tay, trong lòng Trần Cốc gợn sóng càng cuộn càng cao, nhiệt huyết cuồn cuộn dâng lên, nếu ông cũng có thể trường sinh bất lão......


Nhạn Đãng Sơn Xuân Sơn Chân Nhân tiến vào Quy Vân Cung, lấy ra chương 8, muốn mượn bảy chương để sao chép.


"Ba chương đầu đã ở trên giang hồ mọi người đều biết, lão hủ muốn mượn sức, liền thương thảo cùng cung chủ." Xuân Sơn Chân Nhân đã là một lão nhân, mặc một thân đạo bào xanh lá mạ, gương mặt hiền từ, sinh cơ bừng bừng.


Làm một trong năm phong chủ, ông ra ngoài liền tương đương với chưởng môn Nhạn Đãng Sơn, có tư cách gặp cung chủ Quy Vân Cung.


Đan Y ngồi trên bảo tọa, không nhìn qua mà đưa cuộn da cho Lam Giang Tuyết.


"Chân nhân nói đùa, một chương đổi bảy chương, thế gian nào có chuyện tốt như vậy," Lam Sơn Vũ cười tủm tỉm lấy ra hai chương giấy, "Nơi này có hai chương đại tư mệnh cùng đông quân, chân nhân chọn một đi."


Quy Vân Cung có tin tức linh thông nhất, tất nhiên biết các chương khác trên giang hồ đều có biện pháp lấy được, lúc trước Hoàng Sơn cầm đi chương 5, Nhạn Đãng Sơn có khả năng sẽ muốn chương 7.


"Lời này sai rồi, lão hủ dùng bản gốc đổi bản sao, khác biệt ra sao, cung chủ hẳn rõ nhất." Xuân Sơn Chân Nhân vuốt chòm râu dài, đạm đạm cười.


Năm vị phong chủ Nhạn Đãng Sơn ru rú trong nhà, người khác không biết thực lực của bọn họ nhưng Quy Vân Cung thì biết. Vị Xuân Sơn Chân Nhân này, công lực còn thâm hậu hơn Hoàng Hóa Tàm, Quy Vân Cung muốn đối phó giống như với phái Hoàng Sơn sợ là rất khó.


"Lão hủ còn có một thứ, muốn cùng cung chủ trao đổi," Xuân Sơn Chân Nhân lấy từ trong tay áo ra một cái chuông màu bạc, "Đây là thứ năm đó Cầm Tiên treo trên cầm khi tấu 《 Tiêu Thiều Cửu Thành 》, cung chủ nếu muốn hiểu thấu đáo Tiêu Thiều, vật này ắt không thể thiếu."


Đan Y nhấc mắt, thâm trầm nhìn cái chuông rung lên, vang vọng tám hướng, âm vang ngàn đời, chuông này tên là Phù Khánh.


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


Thích Thích: Vì sao đệ đệ không cho ta ôm?


Đệ đệ: Tẩu chử ôm (づ ̄v ̄)づ


Thích Thích: Ngoan ~ sao sao pi ~


Điểu công: Tối nay ăn gà con hầm


Đệ đệ: Tẩu chử không thể ôm Tiểu Tô Tử o(>﹏<)o


Điểu công: Ngoan, sao sao pi


Đệ đệ: QAQ


Thích Thích:???
---------------------
A a a, ta có tội, chương này ngắn quá, tối nay còn có việc, không thể canh hai bồi thường ( chột dạ mà khóc )
Ngày mai song càng, đệ nhất càng buổi sáng 12 điểm, che mặt
----------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.