Hàm Đào

Chương 171: Học bước



Tác giả có lời muốn nói: Khoa tay múa chân một chút, tiểu long không cuốn quanh gà con được ba vòng, đại khái chỉ được một vòng thôi, đoạn cuối cùng hôm qua sửa lại chút như dưới đây, không cần mở lại chương nha, sao sao pi ~~~
----------------------------------
-----------------------------------


Có thứ gì đó lành lạnh đang quấn lấy thân thể của mình, tiểu hồng điểu không khỏi dựng lông, cứng đờ quay đầu lại. Thích Thích không thấy đâu, thay vào đó là một con vật có thân dài, vòng một vòng quanh người mình, nhưng thân quá ngắn nên không hết được một vòng, chỉ có thể cố duỗi hai chân. Vảy thậy nhỏ sáng lên dưới ánh mặt trời, móng vuốt mềm co trước ngực, một cái đầu rồng tròn tròn đang dựa vào cổ mình phun bong bóng.


Đối với ấu điểu mà nói, mở mắt ra đã thấy mình bị thứ thân dài có vảy cuốn lấy, thực sự không tốt chút nào, thẳng đến khi nhìn thấy đầu cùng trảo rồng mới bình tĩnh lại được.


Ở cổ có một vòng lông màu kim hoàng khiến cho cả con rồng đều có vẻ xù xù mềm mụp. Đỉnh đầu không có sừng mà nhô hai cái như cục u, giống huơu con sắp lớn. Dùng cánh lật lật trảo rồng, da ở mặt trái màu xanh hơi sần sùi, lòng bàn tay lại là đệm thịt phấn nộn.


Thân rắn, sừng hươu, vuốt ưng, hổ chưởng, đây đích xác là rồng, mà mùi hương quen thuộc này...... Thích Thích?


"Pi?" Đan Y chớp chớp mắt đậu đen, dùng cái mỏ nhòn nhọn chạm vào đầu rồng lành lạnh.


"Ô......" Tiểu long phát ra tiếng rầm rì non nớt, vặn người né tránh mỏ nhọn đụng vào mình, đặt cằm lên đầu tiểu hồng điểu, dụi cổ tiếp tục ngủ, lộ ra dây tơ hồng tròng trên thân mình.


"Pi pi pi!" Sau khi xác định tiểu long chính là Thích Thích, Đan Y vội vàng kêu lên, muốn đánh thức Thích Thích.


Nháo cái gì a, đâu phải cần ngươi đánh thức! Thần Tử Thích lầu bầu, mắng Đan Y một câu, mở miệng lại là tiếng "Ngao ô" kỳ quái, tức khắc bừng tỉnh.


Tiếng gì vậy?


"Ngao ô?" Thần Tử Thích mở mắt ra, xốc lên mí mắt, trên đôi mắt tròn xoe còn phủ một lớp màng trắng, lại xốc màng lên mới lộ ra tròng mắt trong trẻo, lạnh lẽo sáng trong giống như hổ phách được nước suối tẩy rửa.


"Pi pi!" Đan Y đứng lên, cúi đầu nhìn tiểu long đang chổng vó, nghiêng đầu thắc mắc.


Thần Tử Thích ngốc lăng nhìn đầu tiểu hồng điểu hình như lớn hơn rất nhiều trước mắt, vẫn là căn phòng cũ nhưng góc độ nhìn đồ vật trở nên rất kỳ quái, tầm nhìn trống trải hơn nhiều, đồ vật lớn hơn vài lần.


"Ngao ngao!" Tiểu long lộn mình bật dậy, phát hiện mình chính là đang bốn trảo chấm đất, nâng lên một con trảo nhìn nhìn, lại nhìn cái đuôi, tức khắc kinh hoảng, ngay tại chỗ ngó nghiêng.


Đây là chuyện gì? Có phải mình còn đang nằm mơ không?


Đan Y biến thành hình người, ghé vào trên giường nhìn tiểu long, "Thích Thích."


"Ngao a!" Thần Tử Thích lên tiếng, vẻ mặt đáng thương nhìn Đan Y. Tiểu long thật nhỏ, chỉ dài cỡ chiếc đũa, to khoảng hai ngón tay, cả người đầy vảy xanh tinh xảo, trên sống lưng có lông mao kim sắc, trải dài từ đầu đến đuôi nhìn rất đẹp.


"Chớ sợ, ngươi có thể là phản tổ." Đan Y vươn một ngón tay, vuốt vuốt lên đầu nhỏ.


Phản tổ? Thần Tử Thích trợn tròn mắt.


"Thần gia ngươi vốn mang huyết mạch thần long, giống như nương ta vậy, bởi vì nguyên nhân nào đó thoát thai hoán cốt đột nhiên phản tổ biến thành rồng." Đan Y càng nói càng cao hứng, nhất định là công của《 Tiêu Thiều Cửu Thành 》, Thích Thích biến thành chân long, có được huyết mạch thần long thuần khiết, như vậy sẽ giống y, cho dù không luyện công cũng có thể sống rất lâu, thật sự tốt quá!


Đan Y hưng phấn không thôi lại biến thành tiểu hồng điểu, ôm tiểu Thanh Long ở trên giường lăn lộn, cô chi cô chi cười không ngừng.


Thần Tử Thích còn chưa thích ứng với thân thể này, dùng móng vuốt ra sức đẩy tiểu hồng điểu.


"Kỉ?" Phượng Nhị nghe thấy ồn ào phía dưới liền nhô đầu ra nhìn, phát hiện huynh trưởng đang ôm lấy một đại trùng tử, vui vẻ vẫy cánh nhỏ nhảy xuống. Đôi cánh non nớt không đủ đỡ lấy thân thể mập mạp, "Phốc" một tiếng lao vào đệm chăn.


Tiểu gia hỏa muốn ăn cơm nhanh chóng rút đầu ra, kỉ kỉ pi pi chạy tới, há mồm ngậm đuôi của đại trùng tử, dùng sức kéo.


Lực của tiểu phượng hoàng rất lớn, cứ thế kéo tiểu long ra sau một tấc. Đan Y phát hiện có điểm không đúng, quay đầu thì thấy đệ đệ đang kéo lấy tẩu tử, lập tức tiến lên đẩy đệ đệ ra.


"Pi pi pi!" Đây tẩu tử của ngươi, không phải đồ ăn! Đan Y hướng đệ đệ kêu lớn.


"Pi kỉ?" Tiểu tiểu hồng điểu nghiêng nghiêng đầu, mào xanh cũng lắc theo.


Thần Tử Thích tránh khỏi hai huynh đệ, bò lên trên gối đầu, muốn thử biến trở về hình người. Nhưng mà biến thế nào? Ánh mắt nhìn Đan Y nhờ giúp đỡ.


Đan Y giáo huấn xong đệ đệ liền thấy tiểu long nhà mình đang nhìn mình đáng thương vô cùng. Tuy rằng ngôn ngữ không thông, nhưng ở chung với nhau đã mười mấy năm, Đan Y có thể hiểu được ánh mắt Thích Thích muốn nói gì, biến thành người mở miệng nói: "Dồn chân nguyên đến đan điền sau đó chuyển đến tứ chi là có thể biến thành người."


Đan điền chân nguyên sao? Thần Tử Thích thử điều động chân nguyên, lại phát hiện...... Rồng căn bản không có đan điền!


"Ngao ngao ngao!" Thần Tử Thích vội kêu lên với Đan Y.


Đan Y đang không hiểu thì thấy tiểu Thanh Long dùng một chân trước chỉ chỉ bụng, lại lắc lắc trảo, ý bảo nơi này không có cái gì đó. Không có đan điền? Từ nhỏ đến lớn, y cũng chỉ biết cách này thôi, không có đan điền phải làm sao bây giờ? Đan Y cũng mờ mịt.


"......" Thần Tử Thích vô lực mà ghé vào trên giường, bốn trảo mở ra, nằm dài thành chữ "Mộc"(1).


(1) chữ Mộc 木


"Đừng sợ, nhất định có cách." Đan Y duỗi tay, chọc chọc tiểu long mềm mại. Người Tiểu long lạnh lạnh lại mềm, chọc rất thích, nhịn không được chọc rồi lại chọc.


"Ngao ô!" Tiểu long bị chọc cho phát phiền, há mồm cắn ngón tay Đan Y.


Đan Y theo bản năng rút tay về, tiểu long liền treo trên tay y. Răng nhỏ nên không có chút lực sát thương nào, ngược lại khiến lòng bàn tay thêm ngứa ngáy. Đan Y phủng tiểu long trong lòng bàn tay, hôn bẹp một cái.


Tạm thời không có cách, Thần Tử Thích đành tập thích ứng với thân thể mới.


Thu thập ổn thỏa, Đan Y ôm Thích Thích cùng đệ đệ ra ngoài phơi nắng, ở nhà gỗ bên bờ suối vừa lúc đầy nắng ánh, đặt một cái bàn gỗ, trên bàn trải một cái đệm mềm, đặt hai tiểu gia hỏa lên, còn mình thì tìm đọc bản chép tay của tổ tiên.


Thần Tử Thích thử dùng bốn trảo bước đi, bình thường đều là hai cái chân luân phiên cất bước, hiện giờ có tới bốn chân thì phải đi thế nào? Bước hai chân trước hay là hai chân bên trái?


Thử bước bằng hai chân trước, xoạch một cái bổ nhào, lại cùng bước hai chân sau, thân mình thật dài tức khắc cong lên, thoạt nhìn như thể sâu lông di chuyển trên lá cây.


"Kỉ?" Nhìn tiểu long cong lưng bò đi, Phượng Nhị tức khắc cảm thấy đói bụng, nhịn không được nhào lên, há mồm cắn đuôi rồng.


"Ngao ô!" Thần Tử Thích quay đầu, cho đệ đệ một vuốt, cũng không dùng móng mà là dùng đệm thịt, đánh vào người một chút cũng không đau.


Vì thế, Phượng Nhị lại cắn móng rồng.


Đan Y cong đầu ngón tay, bắn một thí thí đệ đệ, đút cho nó một viên ngọc trúc trùng to tròn.


Đệ đệ rốt cuộc không quấy rầy nữa, Thần Tử Thích tiếp tục tập bước đi. Tư thế vừa rồi hiển nhiên không đúng, chắc là đưa chân trái trước đi?


Nâng lên hai chân trái trước sau, cùng bước, lại nâng bên phải, hẳn là có thể đi như vậy nhỉ?


Đan Y uy no đệ đệ xong, quay đầu liền nhìn thấy tức phụ nhà mình giống như rùa đen nhỏ lắc mông bò sát, nhịn không được cười ra tiếng, "Thích Thích, không phải đi như vậy......"


"Ngao?" Thần Tử Thích dừng chân, quay đầu nhìn Đan Y, có lẽ là thu nhỏ lại nên đầu cũng nhỏ đi, có vẻ ngốc đi không ít, bị Đan Y cười nhạo lập tức thẹn quá thành giận, há mồm cắn y, lại bị hắn nhét một miệng điểm tâm.


Đan Y bảo Linh Hòa dắt một con ngựa tới, tiểu mã ở bên bờ suối lười biếng dạo bước. Thần Tử Thích cuối cùng cũng ngộ ra, bốn chân phải luân phiên trước sau. Chính là phải trước và trái sau cùng bước, sau đó là trái trước và phải sau, cứ thế lặp lại.


Cuối cùng cũng học xong, tiểu long mệt mỏi nằm dài trên đệm mềm đánh ngáp. Thân mình nho nhỏ cuộn thành nửa vòng tròn, cái đuôi màu xanh thích ý phe phẩy.


Đan Y đọc sách không vào nữa, biến thành tiểu hồng điểu nhảy tới bên cạnh tiểu long, gối lên thân rồng mát lạnh. Thân thể Thanh Long bốn mùa đều hơi lạnh, dưới nắng xuân ấm áp thật là thoải mái.


Phượng Nhị còn đang ăn quà vặt nhìn thấy, lập tức cũng ném đi trúc mễ, nhanh chóng chạy đến cạnh ca ca, mặt dày mày dạn cũng muốn gối rồng ngủ.


Đan Y không cho đệ đệ chạm vào ngực bụng tiểu long, đuổi tiểu mao tới chỗ cái đuôi, bản thân thì dụi vào hai chân trước, thỏa mãn kêu pi pi.


Thần Tử Thích ôm lấy đầu tiểu hồng điểu, trong lòng buồn bực, há mồm cắn, nhìn qua giống như một con rắn nhỏ đang muốn ăn điểu.


"Cung chủ!" Thanh La theo lâu chủ Hạc Linh đến báo cáo công việc, sợ hãi kinh hô ra tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.