Hàm Đào

Chương 182: Phá trận



Tự...... Tự mình động......


Đan Y nhịn không được nuốt nước miếng, há mồm ngậm lấy môi Thần Tử Thích. Một ngụm tinh khí truyền qua làm thần trí y rung lên, đau đớn trên thân thể cũng giảm bớt, nhìn Thích Thích cởi áo tháo thắt lưng, nơi nào đó dưới thân nhanh chóng nổi lên phản ứng.


"Tiểu sắc điểu, như vậy đã được rồi, ân?" Thần Tử Thích cười khẽ, lại gần liếm liếm cánh môi Đan Y.


"Cũng không phải lần đầu, được hay chưa ngươi còn không biết sao?" Trong mắt Đan Y đầy ý cười, đã từng vừa hộc máu vừa làm, cái này có là gì.


Thời gian cấp bách, hai người chỉ trêu đùa hai câu liền bắt đầu làm chính sự. Không có hương cao nên đành dùng một ít thuốc trị thương thay thế, Thần Tử Thích qua loa chuẩn bị cho mình rồi đỡ Đan Y chậm rãi ngồi xuống.


"Ưm......" Thân thể không được chuẩn bị đầy đủ, cảm giác đau đớn quá rõ ràng, Thần Tử Thích cắn môi dưới, hít sâu một hơi, quyết tâm tiếp tục ngồi sâu xuống, theo một tiếng rên rỉ, hoàn toàn bao bọc lấy Đan Y.


"Thích Thích......" Đan Y trố mắt nhìn, thân thể thon dài bởi vì đau đớn mà cong lên, cần cổ trắng nõn tạo thành một độ cung duyên dáng, như thể con mồi bị gắn chặt trên thớt, đẹp đến mức khiến người muốn cắn một ngụm sau đó không thể buông ra nữa.


"Hô......" Thần Tử Thích thở hổn hển, mười ngón tay đan chặt với Đan Y. Nội lực bắt đầu tự lưu chuyển, chân khí Đan Dương trào dâng vọt vào trong kinh mạch được chân khí Long Ngâm ôn hoà trấn an, một đường thẳng đến linh đài. Hai cỗ chân khí hội tụ ở linh đài sau đó xoay tròn rồi lại tách ra, ai về chỗ người nấy.


Đan Y hơi nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác vô cùng thoải mái này, giống như khi còn trong trứng, ấm áp mềm mại, nhịn không được giật giật thân thể.


"Ân, đừng nhúc nhích!" Có lẽ vì vừa rồi tiến vào quá nhanh làm rơi nước mắt, giọng nói của Thần Tử Thích mang theo vài phần nức nở, càng thêm mê người.


Mục đích là để chữa thương, không phải cầu hoan, Thần Tử Thích không cho Đan Y lộn xộn, chuyên tâm đem nội lực trong thân thể điều tức một lần, lúc này mới như phát đường mà nhún vài cái.


"Ngô......" Đan Y kêu lên một tiếng, mở mắt ra nhìn hắn.


Thần Tử Thích buông tay Đan Y ra, đôi tay chống trên ngực Đan Y, liếm liếm khóe miệng, nhanh chóng động. Từ góc độ này, cảm giác như mình đang thượng Đan Y, thật là dị thường...... Sảng khoái.


Nhưng chỉ động một lát, Thần Tử Thích đã cảm thấy eo mỏi chân run, nhìn thấy vai Đan Y lại bắt đầu chảy máu, đột nhiên mất tự nhiên, thở dốc một lát liền trực tiếp đứng lên, xé áo trong lau qua loa rồi mặc quần lại.


"Thích Thích!" Đan Y đang lơ lửng lại bị ném một bên, cảm thấy bất mãn.


"Hiện tại là thời điểm để làm việc này sao?" Thần Tử Thích xì cười một tiếng, ngồi xổm xuống gảy gảy y một chút, "Mau đứng lên, chúng ta phải nghĩ cách đối phó với mấy lão nhân kia."


《 Tiêu Thiều Cửu Thành 》 chỉ có phượng hoàng mới có thể dịch, không tính Đan gia gia đang ở tiên đảo ngoài hải ngoại, cả Đại Chương cũng chỉ còn hai con phượng hoàng là Đan Y và Đan Túc. Mà chuyện bọn họ dịch được tám chương, chỉ có một nhà bọn họ và hai khổng tước biết. Tuyệt đối không thể bị truyền ra ngoài.


Như vậy, người của phái Nhạn Đãng Sơn hiển nhiên biết điều từ nơi khác.


Thần Tử Thích lấy ra bản dịch, suy tư gì đó. Tiêu Thiều khúc dẫn họa tới, từ khi hắn sáu tuổi đã xuất hiện chút manh mối, đầu tiên là Trình gia bị diệt môn, sau đó là Tố Tâm Tông......


Linh quang chợt lóe, Thần Tử Thích quay đầu nhìn về phía Đan Y, phát hiện y còn đang dùng một bàn tay gian nan xỏ quần, lập tức ngồi xuống giúp y mặc cẩn thận, "Đan Y, ngươi có nhớ trước kia Hắc Đản từng nói, Vô Âm Sư Thái giữ Trình Gia Trân là muốn để nàng ta dịch khúc phổ."


"Ân," Đan Y gật gật đầu, mặc quần xong liền đứng lên, để Thần Tử Thích giúp sửa sang lại y phục, "Cửu Dẫn Sơn Trang lưu giữ ba chương đầu suốt mấy trăm năm, không biết chừng còn có dịch pháp bí truyền nào đó."


"Không có khả năng, Trình Gia Trân ở Tố Tâm Tông mấy năm, nếu có biện pháp, tại sao nhiều năm như vậy còn chưa dịch xong?" Thần Tử Thích giúp Đan Y xỏ tay áo, ánh mắt lộ ra ý cười giảo hoạt, "Ta đoán, đây là một âm mưu."


Trình Gia Trân từ nhỏ muốn giúp sư phụ vui vẻ, sau đó lại là vì bảo mệnh, nên nói dối mình sẽ dịch khúc phổ. Trình gia bảo quản Tiêu Thiều, khả năng có một đoạn dịch ngắn lưu truyền tới nay, Trình Gia Trân ngâm nga mấy câu này nhằm lừa gạt Vô Âm Sư Thái.


"Cho nên, bọn họ cho rằng dựa vào một đoạn ngắn này là có thể tìm ra quy luật, tiện đà dịch được bản hoàn chỉnh." Đan Y lập tức minh bạch phỏng đoán của Thần Tử Thích, thuận theo nói, lập tức nhận được một ánh mắt tán thưởng. Quả nhiên Rồng cũng như  Phượng.


Dùng cung thương giác trưng vũ dịch văn tự này thì có dịch đến thiên hoang địa lão cũng không ra, vì càng về sau giai điệu càng thiên biến vạn hóa, không hề lặp lại đoạn nào đằng trước. Bọn họ lại không hiểu ngôn ngữ phượng hoàng "Pi pi pi".


Thần Tử Thích nhịn không được bật cười, giơ tay nắn nắn mặt Đan Y, "Tới, để ta nghe văn dịch chân chính một chút."


Đan Y hơi nhíu mày, không tình nguyện kêu một tiếng: "Pi."


Đan Y hình người, thoạt nhìn tôn quý xa cách, vẻ mặt nghiêm túc mà kêu pi, chọc cho Thần Tử Thích tâm hoa nộ phóng, hận không thể chạy quanh sơn động hai vòng, phủng mặt Đan Y hung hăng hôn một cái.


Bên ngoài sơn động, năm lão nhân giờ chỉ còn bốn, Xuân Sơn Chân Nhân bởi vì một quyền phẫn nộ của Thần Tử Thích mà bị xuyên thấu qua ngực, chết ngay tại chỗ.


Vọng Sơn Chân Nhân buông cổ tay Xuân Sơn Chân Nhân, lắc lắc đầu.


"Sư huynh!" Nam Sơn Chân Nhân bi thống hô lên, "Ta đi vào làm thịt hai tên nhãi ranh kia!"


"Chậm đã!" Hàn Sơn Chân Nhân giữ chặt hắn, "Sư huynh đã chết, kiếm trận không đồng đều, chúng ta không phải đối thủ của Đan Y kia."


"Y cũng bị trọng thương, có lẽ......" Vô Sơn Chân Nhân vuốt râu, còn chưa nói xong, chợt nghe thấy phía sau vang lên từng trận tiếng chim hót, bỗng nhiên quay đầu lại, tức khắc ngây ngẩn cả người, vỗ vỗ Hàn Sơn chân nhân bên người, "Ngươi, ngươi xem!"


Bốn người đồng thời quay đầu lại, phía sau là vực sâu vạn trượng, giữa không trung ngưng trệ vô số ác điểu, còn có hắc ưng, kên kên, dã ngỗng, đám chim này đang vẫy cánh tại chỗ thập phần bất thường, cứ thế gắt gao nhìn bọn hắn chằm chằm.


"Đây là yêu thuật của Quy Vân Cung!" Vọng Sơn Chân Nhân đứng lên, lạnh lùng nói.


Đúng lúc này, phía sơn động vang lên tiếng cửa đá mở ra, bốn người lập tức rút kiếm đề phòng, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc: "Đan Y, ô ô ô......"


Ngay sau đó là tiếng bước chân bước đi, nghe có vẻ là chỉ của một người, vừa đi vừa khóc.


"Là ta, đừng động thủ!" Thần Tử Thích hô lên một tiếng rồi mới lắc mình ra ngoài, nhìn thấy đàn chim khổng lồ giữa không cũng giật mình, thở dài, "Vạn vật có linh, chim chóc nhất định là biết thê tử của đã chết nên đến phúng viếng."


"Dát?" Đại thiên nga đang chuẩn bị lao đến mổ đầu Vọng Sơn Chân Nhân, thiếu chút nữa đụng vào đá.


Mọi người đều biết Thần Tử Thích không cưới vợ, mà là bái đường cùng Đan Y. Tình cảnh này, thê tử trong lời hắn chỉ có Đan Y. Quy Vân Cung cung chủ cứ thế mà chết rồi sao?


Bốn lão nhân vô cùng khiếp sợ, đàn chim cũng xôn xao.


Lúc này, từ cổ áo Thần Tử Thích yên lặng ló ra một cái đầu tròn lông xù xù, trên đỉnh đầu còn có hai cái lông nhỏ dựng đứng, chớp chớp đôi mắt như hắc diệu thạch.


Đám hùng ưng chuẩn bị tiến công đảo một cái, dàn trận vững vàng giữa không trung.


"Đan Y đã chết?" Vọng Sơn Chân Nhân nhìn Thần Tử Thích hai mắt đỏ rực, hiển nhiên là đã khóc một trận, cười lạnh một tiếng, "Vậy thì tốt." Dứt lời, đánh một chưởng vào tảng đá nhô ra trên vách núi, nghe thấy trong sơn động vang tiếng đất đá ầm ầm ầm rơi xuống, chấn cho lung lay cả đá dưới chân núi.


Thần Tử Thích cắn răng, lão vương bát nhẫn tâm chết tiệt, nháy mắt phá huỷ cả sơn động. Nếu hắn để Đan Y lại trong đó, một mình ra ngoài gạt người, chẳng phải đã hại Đan Y bị đè chết sao, "Các ngươi......"


"Ha hả, cung chủ phu nhân, theo chúng ta đi, hiện giờ các đại môn phái trên giang hồ đều muốn bắt ngươi để luyện công, ngươi đi đâu cũng giống nhau, vậy không bằng lưu lại Nhạn Đãng Sơn chúng ta." Bốn lão đạo vẫn không hề thả lỏng cảnh giác, bảo kiếm trong tay đều chĩa mũi về phía Thần Tử Thích.


Thần Tử Thích xoa xoa đôi mắt, móc bản dịch giấu trong ngực ra, cười nhạo một tiếng nói: "Không biết các ngươi nhìn thấy bản dịch ở đâu, chắc cũng chỉ có vài câu đi. 《 Tiêu Thiều 》 thần công, đúng là cần một người mang huyết mạch Thần Long phụ trợ, nhưng loại phụ trợ này không phải là dùng để luyện đan." Nói xong, ném bản dịch qua.


Vọng Sơn Chân Nhân chuẩn xác tiếp được, vội vàng lật xem, mấy câu đầu đích xác giống với mấy câu họ đã biết, phía sau có vẻ tương tự. Sách không mới, dường như đã sử dụng một đoạn thời gian. Văn tự viết trên một mặt, mặt khác vẽ đồ án.


"Loại công pháp này là tà thuật từ thượng cổ truyền lại, tìm một con rồng để...... Song tu......" Thần Tử Thích lắp bắp nói, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nhiễm một mạt đỏ ửng.


Bởi vì đi vội nên không kịp sao chép thêm một quyển, hai người bọn họ dùng luôn quyển kia. Từ khi biết cách luyện công pháp này, Đan Y càng thêm hào hứng luyện công, còn thường xuyên viết mấy thứ tâm đắc. Hình trên mặt trái, Đan Y vẽ —— hai hình người đang làm đủ loại tư thế mất mặt.


Nhìn thấy "Tư thế luyện công" được miêu tả tinh xảo kia, mặt già của bốn tên đạo sĩ nhịn không đỏ hết cả lên.


"Ta cũng muốn cầu trường sinh, nhưng một con rồng chỉ có thể cộng tu với một người, trước khi người này chết đi thì không thể thay đổi, bốn người các ngươi, ai tới?" Thần Tử Thích ôm cánh tay, dựa vào vách núi.


Đám diều hâu bên trên đảo một cái, thiếu chút nữa rơi xuống huyền nhai.


Tiểu hồng điểu tức giận mổ ngực Thần Tử Thích, nghiêng đầu dùng sức trừng hắn.


Bốn người nhìn nhau, không lường trước được còn có khúc xương to thế này. Vọng Sơn Chân Nhân nghi ngờ nhưng lại nghĩ không ra chỗ nào không đúng, lúc này, Nam Sơn Chân Nhân nóng nảy mở miệng trước: "Tất nhiên là ta, ta có ngộ tính cao nhất trong năm người, nội lực cũng mạnh nhất."


"Nói bậy, ngươi nhập môn muộn nhất, làm sao có thể mạnh hơn ta!" Vô Sơn Chân Nhân lập tức phản bác.


"Đều câm miệng, nghe ta, trước hết đem người về Trung Sơn rồi nói tiếp." Vọng Sơn Chân Nhân nói, muốn đưa Thần Tử Thích đi, ý là rời chỗ  đoạn nhai nguy hiểm này trước đã nhưng vào tai mấy sư huynh đệ lại thành muốn độc chiếm Thần Long.


Nam Sơn Chân Nhân không nói hai lời, quét kiếm chém tới, "Từ nhỏ đến lớn đều phải nghe ngươi, mọi việc đều bị ngươi chiếm hết tiện nghi, lần này không thể được!"


"Nói hươu nói vượn!" Vọng Sơn Chân Nhân rút kiếm đỡ, tức khắc nổi trận lôi đình. Vì giữ tình huynh đệ, lão đã ăn không ít mệt, hoá ra những người này lại nghĩ như vậy.


Bốn người nói đánh liền đánh, Thần Tử Thích bĩu môi, hơi nheo mắt lại, đang định ra tay thì tiểu hồng điểu đột nhiên nhảy ra, hóa thành hình người, vận khởi mười thành công lực.


"Ầm ầm ầm ——" nội lực bạo liệt cùng với đồ văn phượng hoàng toả ra diễm lệ, đánh bay bốn lão đạo sĩ còn đang đánh nhau ra ngoài, máu bắn xa ba thước.


Kiếm trận năm người, thiếu một người thì trận không thành, chỉ còn là giấy.


Tác giả có lời muốn nói: 


Tiểu kịch trường:


Điểu công: Sao lại trù ta chết?


Thích Thích: Ta lúc nào nói ngươi đã chết


Điểu công: Ngươi nói thê tử mình đã chết


Thích Thích: Nhưng ngươi là tướng công của ta nha!


Điểu công:...... Có lý (⊙v⊙)
-----------------------
Vân thu ném 1 cái địa lôi
Lạo thủy ném 1 cái địa lôi
Chín nghi, ném 1 cái địa lôi
Sanh tiêu khởi ném 1 cái địa lôi
Sanh tiêu khởi ném 1 cái địa lôi
Sanh tiêu khởi ném 1 cái địa lôi
Sanh tiêu khởi ném 1 cái địa lôi
Chu Tước lăng quang ném 1 cái địa lôi
Diệp tiêu thiên ném 1 cái địa lôi
Ảm ảm đồng học ném 1 cái địa lôi
Mạc tiểu cảnh ném 1 cái địa lôi
Quả táo vạn tuế ném 1 cái địa lôi
Quả đậu tiên nữ ném 1 cái địa lôi
Trong trà ném 1 cái địa lôi
Lạc đường ném 1 cái hoả tiễn
Niệm nhớ muốn ăn lẩu!!! Ném 1 cái địa lôi
18443568 ném 1 cái địa lôi
Hách vinh vinh ném 1 cái địa lôi
Cấp đại đại quỳ sinh hầu tạp ném 1 cái địa lôi
Cấp đại đại quỳ sinh hầu tạp ném 1 cái địa lôi
Cấp đại đại quỳ sinh hầu tạp ném 1 cái địa lôi
Tuyết cá
Vân thu ném 1 cái địa lôi
Thái Lan hươu cao cổ ném 1 cái địa lôi
chmchu ném 1 cái địa lôi
balledone ném 1 cái địa lôi
floria ném 1 cái địa lôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.